Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Minh chợt ý thức được mình nói lỡ lời
Mục Thuần cũng không kịp phản ứng lại, đầu tiên là ngạc nhiên, sau lại là mặt đỏ tới mang tai, hồi lâu, cúi đầu không dám nhìn Lục Minh.
Khi Lục Minh đang nghĩ biện pháp dời trọng tâm câu chuyện đi một chút, bỗng nhiên nghe Mục Thuần mang theo vẻ cực kỳ xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Có phải có bệnh hay không? Anh, anh xem cho em đi?"
Lục Minh nghe xong toát mồ hôi, thấy thế nào? Chẳng lẽ nàng nhấc lên. để cho mình giúp nàng kiểm tra xem bộ ngực phát dục bình thường hay không a? Thân thể nàng không giống như có bệnh... Bỗng nhiên tại trong lòng Lục Minh hiện lên một loại ý niệm . Tên biến thái Mục Chi Hiên kia thích đùa bỡn trẻ nhỏ, tên kia không phải biến thái đến nỗi cho con gái của mình uống thuốc làm to ngực gì đó, làm cho Mục Thuần biến thành hình dáng này, để thỏa mãn tâm lý của hắn chứ?
Một nghĩ vậy, Lục Minh vội vàng gật đầu nói: "Đừng sợ, đừng sợ, đưa tay ra, anh bắt mạch giúp em!"
"Ân!" Mục Thuần mắc cở đỏ mặt, trái lại mà đem tay nhỏ bé đưa cho Lục Minh.
"Có lẽ là có chút nóng. Em nhẫn nại một chút." Lục Minh hướng kinh mạch ở cổ tay Mục Thuần đưa vào một tia chân khí. Thẳng đến trên cánh tay, lại lên trên đầu, rồi chuvển xuống gáy.
Hắn không dám tùy tiện dùng chân khí dò xét ngực nàng. Rất sợ ngực nàng mẫn cảm, sẽ có cái phản ứng dị dạng gì. Hắn trước tiên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-van-tue/1546690/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.