Khi Lục Minh ở xa xa thấy mấy người quỷ Tây dương vòng quanh một nam tử cao lớn tóc vàng như sư tử, hướng bên này đi tới, hắn chẳng hề để ý nổi lên một nụ cười.
Lúc này ở thôn Tây, có một lão nhân gầy như que củi, hơi ho khan, đôi mắt híp như kim châm, hướng bên này nhìn tới, lại hỏi đại hán ở bên cạnh nói: "Là người của chúng ta chỉ điểm sao?"
Cẩm y đại hán kia vội vàng cúi đầu, đáp: "Là "Giun đen", người làm bên ngoài, không là người của chúng ta."
"Là từ chỗ Ngũ Bộ Xà Lâm Sâm đi ra? Tiểu tử kia không phải hắn mời tới sao?" Lão nhân gầy như que củi kia lại khụ một cái, hỏi: "Tiểu tử kia, là làm sao vào được?" Cẩm y đại hán trước tiên đem hồ lô bên hông cởi xuống, dùng hai tay đưa cho lão nhân gầy như que củi, lại cung kính trả lời: "Cửu thúc, đã tra qua, là nữ truyền nhân của Yến Tử Môn dẫn vào, nói là cậu ấm tới vùng duyên hải, ra tay hào phóng, theo "Thiên Lý Nhãn" thấy, hắn mang một cái hòm đen đều là đô la, còn có một túi kim cương, có điều là tiến vào trong nhà Lâm Sâm không lâu sau liền đi ra, hiển nhiên còn chưa có còn đạt thành giao dịch."
"Lâm Sâm đa nghi, đâu có thể nào tùy tiện tin ai."
Lão nhân gầy như que củi hừ nhẹ một tiếng, nói: "Cậu đi xem động tĩnh, có cần thì ra tay, kéo hắn qua, không phải mãnh long không qua được sông, ta thấy tiểu tử kia cũng không phải là dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-van-tue/1546668/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.