Chương trước
Chương sau
Một chiếc lá xanh lục hiện ra từ trong tay Lục Minh, gió lay phấp phới.
"Lá trúc ?" Nữ chủ trì vừa nhìn, kinh ngạc nói: "Chính là lá trúc này làm thành Băng Hỏa Phượng Hoàng sao? Nhưng mà không thấy có lá trúc !"
"Còn có lá tùng cùng dương mai, ngươi nhìn tay kia của hắn..." Ma Trù Ngô Sáp chỉ vào lá dương mai cùng tùng trog tay Lục Minh nói: "Lá tùng có là tác dụng sát độc khu vị, thuốc dùng làm an tâm, sinh tân, lợi tiểu, nguyên vật liệu của Băng Hỏa Phượng Hoàng là vịt cùng Hòa Hoa Tước, đều là thịt, vị có chút nặng, dùng lá trúc để cân đối, vậy thực sự là một chủ ý tuyệt diệu, đặc biệt lá tùng nhuận phế hoạt tràng cùng lá dương mai sinh tân chỉ khát của cây dương mai, càng tuyệt hảo. Thịt loại vị nặng, ăn nhiều không tốt, hơn nữa đầy mỡ, tăng thêm ba dạng này, lại có thể tiêu hóa tốt hoặc là an thận ấm dạ.. Phương Phỉ Uyển quả nhiên là quán ăn kết hợp đồ ăn với thuốc đỉnh cấp, lần này ta tới khiêu chiến, đúng là không có tới nhầm chỗ!"
Trong mắt Ma Trù Ngô Sáp bắn quang mang cuồng nhiệt, trừng mắt nhin Lục Minh, thật lâu không dời.
Đường Hoa lại hừ một tiếng: "Nhà Hàng ba sao mà nói chuyện đỉnh cấp cái gì? Thêm chút lá tùng, dương mai chỉ là cách làm gặp may, vừa đúng dịp nên hắn làm được thôi!"
Vị Vương nghe xong, tựa hồ có chuyện gì muốn nói, cuối cùng, vẫn là ngồi xuống đi, không nói một lời. Bàn tay già đời của hắn run nhè nhẹ, biểu hiện trong lòng hắn không bình tĩnh. Thực Thần Đào Ca tới từ Hồng Kông cũng không để ý ngươi là cái đại trù sư gì, có chuyện nói thẳng : "Chờ một chút, xem ra cậu còn chưa có rõ ràng, tùng trúc mai là Tuế Hàn Tam Hữu a, Phương Phỉ Uyển không chỉ có kết hợp hoàn mỹ tại trên dược thiện, ngay cả trên mặt ý cảnh cũng vượt xa so với cách làm thêm nước quất của cậu hơn nhiều lắm."
"A?" Đường Hoa nghe xong nghẹn họng một hồi nhìn trân trối.
"Ba ba ba!" Khán giả liều mạng vỗ tay, tuy rằng không biết nhiều, nhưng Tuế Hàn Tam Hữu thì mọi người đều đã nghe qua, hơn nữa Thực Thần cùng Vị Vương đều đã nói, vậy không sai được!
"Người này là người trần tục. Nói với hắn, đó là lãng phí nước bọt." Hoa tỷ không sợ nhất là đắc tội với người . Nàng là Yên Chi Hổ nổi danh trong xã hội thượng lưu của Lam Hải. Trong việc buôn bán tuyệt đối là nữ cường nhân nhất đẳng .
"Khụ khụ!" Tạ tổng giám đốc của Thủy Tinh Cung có chút xấu hổ. Hắn muốn nói giúp Đường Hoa vài lời. Nhưng lại sợ ngay cả mình cũng bụi cả mặt mày.
"Nói như vậy, là tôi không được chọn sao?" Phách Đao khóc đến rất thương tâm. Tuy rằng không có nước mắt, nhưng là hai vai khẽ nhún.
"Thực sự là kỳ tích a. Mày lại có thể tự mình hiểu lấy sao?" Tàn Dương cùng Lạc Vân sợ hãi than thở lên. Phách Đao vừa nghe lại muốn tự sát. Nhưng nhìn thấy không ai ngăn cản hắn, vừa giơ lên thái đao lại buông xuống: "Sau này tôi cần vài chục năm tịch mịch dằn vặt mình. Làm cho mình so với chết còn khó chịu hơn... Có tiểu mimi nào cho mượn ngực để cho tôi khóc một hồi không?"
"Ba!" Có người hướng tới trên người Phách Đao ném tới một quả cà chua thối.
"Ai ném ta? Tên vương bát đản nào, có gan hãy đứng ra... A? Nhiều người như vậy a! Tôi sai rồi. Tôi sai rồi còn không được sao?" Phách Đao lúc đầu rất kiêu ngạo . Nhưng vừa nhìn đứng ra là cả chúng mimi của Phương Phỉ Uyển, còn có hơn trăm tên sói hộ hoa, nhất thời giơ cao hai tay: "Đánh là có thể. Nhưng không nên đánh vào mặt!"
Đường Hoa sắc mặt tái nhợt, phất tay, bảo trợ thủ đem món ăn thứ hai bưng ra.
Hắn khẩn cấp muốn qua một ván thất lợi này, trực tiếp tiến hành ván thi đấu thứ hai.
Kết quả trận thứ nhất, với Băng Hỏa Phượng Hoàng, Phương Phỉ Uyển được trọn đủ 100 điểm, các khách quý bình phẩm ăn không phân biệt ra, tất cả đều cho một điểm. Ma Trù Ngô Sáp chiếm được 96 điểm, ngoại trừ Vị Vương cùng Thực Thần mỗi người trừ hai điểm ra, các khách quý khác ăn đều không nhận ra sự khác nhau của hai món ăn. Tương tự, Đường Hoa đại sư của Thủy Tinh Cung cũng chiếm được 96 điểm, Vị Vương cùng Thực Thần mỗi người khấu trừ một điểm... Đối với chỉnh thể, bốn điểm không tính là cái gì, nhưng nếu như tại trong mắt của Vị Vương cùng Thực Thần, 100 với 96, đó là có khác nhau cực lớn.
"Hừ!" Đường Hoa đối với cái kết quả đạt được này, tựa hồ phi thường bất mãn.
"Nếu như cậu cảm thấy không hợp lý, như vậy đến ba bàn kia nhìn đi." Vị Vương tuổi già sức yếu ho khan một chút.
Cho điểm, tại lúc mới làm xong món liền cho ngay.
Nếu như tới bây giờ, vịt đóng băng cùng Hòa Hoa Tước đã không còn nóng bỏng nữa, tin tưởng các khách quý cũng sẽ không còn cho điểm như vậy nữa.
Bây giờ Băng Hỏa Phượng Hoàng của Thủy Tinh Cung, ăn vào phi thường đầy mỡ, Hòa Hoa Tước của hắn được ăn hết rồi, nhưng vẫn còn lại đầu vịt; cả bàn của Ngô Sáp cũng đều ăn hết rồi, nhưng còn lại nước canh... Về phần món Lục Minh làm kia, ngay cả nước canh cũng đều bị các khách quý dùng muỗng nhỏ tranh nhau cướp sạch. Băng Hỏa Phượng Hoàng của Lục Minh làm ra, làm cho một loại cảm giác ăn lại càng muốn ăn, càng ăn lại càng thấy ngon.
Khác nhau tại trên màn ảnh là phi thường rõ ràng.
Điểm số của ba người, biểu hiện ra là phi thường gần nhau.
Nhưng mà, bây giờ ba bàn, đã không tiếng động nói rõ tình huống chân thực.
Đường Hoa thấy bàn của mình còn lại nhiều nhất, sắc mặt lại xanh nhợt một hồi, hai tay quyền nắm chặt, mắt bốc hỏa tức giận nhìn về phía Lục Minh.
Màn ảnh nhắm ngay Lục Minh, mong muốn hắn làm ra chút kích động, đáp lại Đường Hoa, nhưng mà Lục Minh lại không có, hắn chỉ là rất không hợp thời phẩy tay mùi gì thúi vậy a, làm cho khán giả hiện trường cùng khắn giả xem chương trình TV lại nổi lên một trận cười dữ dội, các nàng mimi Phương Phỉ Uyển càng kích động đến nhảy dựng lên thét chói tai.
"Lập tức thi trận thứ hai đi!" Đường Hoa khẩn cấp muốn chiến, hắn không cam lòng mình xếp hạng sau người khác, đặc biệt bại bởi một trợ thủ không có tư cách đầu bếp của cái loại nhà hàng nhỏ bé vô danh như Phương Phỉ Uyển này.
Ma Trù Ngô Sáp nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cũng giơ tay nói: "Ta cũng đã chuẩn bị cho tốt."
"Có thể ăn thử món của hai người bọn họ, chấm điểm trước, tôi còn muốn mười phút nữa." Lục Minh vừa nói lời này, đã làm mình rơi vào hoàn cảnh rất nguy hiểm .
Hắn là người cuối cùng đưa món lên, như vậy tất cả mọi người đều biết, cho dù tất cả đám người Hoa tỷ cho hắn trọn điểm, như vậy đám Tạ tổng giám độc của Thủy Tinh Cung cũng có thể hung hăng giảm trù điểm của hắn, hai tổ khách quý với một tổ khách quý, Lục Minh đại biểu của đội Phương Phỉ Uyển rất có khả năng bị trừ tiếp nữa. Đường Hoa cũng không giống hắn có điểm đồng tình của khán giả, hắn tỏ vẻ có thể đợi... Hơn nữa Đường Hoa tin tưởng, nấu ăn tại trước mắt bao người, trong lòng khẳng định có áp lực, như vậy có khả năng rất lớn sẽ có sai lầm. Hắn muốn chính là loại hiệu quả này, vốn đang có nửa tiếng đồng hồ chuẩn bị , bây giờ, hắn vội vã giục đối phương hoàn thành món ăn trong mười phút.
Lục Minh cũng vung tay lên, bọn Lạc Vân lại công việc lu bù lên.
Hoắc Vấn Dung cùng Tiểu Hoa mimi ra tay xào rau xoát xoát, xem bộ dạng là "Bạo Sao Tiên Vưu", Đường Hoa nhìn thấy thế trong lòng cười nhạt, đối phương đã định phải thua!
Không chỉ nói khách quý bình phẩm sẽ trừ điểm món của bọn họ, cho dù khách quý bình phẩm không bất công, cũng không có khả năng sau khi thấy món ăn của mình mà phán cho "Bạo Sao Tiên Vưu" của Phương Phỉ Uyển điểm hơn.
Mười phút sau.
Ba cái lồng bàn che lấp lên khay, được các mimi "Vị Chi Thiên Sứ" xoay tròn một hồi, rồi đưa lên bàn của các khách quý .
Lần này tốc độ mở rất nhanh, đều là mở cùng lúc, hơn nữa này cũng là Đường Hoa cố ý yêu cầu, hắn cảm thấy, tại dưới loại đối lập này, món ăn của mình càng có thể biểu hiện ra ưu thế. Quả nhiên, vừa mở ra, tất cả mọi người đều "oa" kêu to lên, trong ba bàn , một là Hồng Thiêu Thiên Cửu Sí cực lớn, đây là vây cá cực phẩm của cá mập, hoàn chỉnh không sứt mẻ, làm cho thị giác bị trùng kích cực lớn.
Phải biết rằng, đây là vây cá chế biến tốt từ năm ngày trước, lại dùng cao thang thượng đẳng điều chế hơn mười tiếng đồng hồ, mang lên bàn, cho thêm Kim Hoa Hỏa Thối (hun khói),một món ăn cực phẩm không thể xoi mói !
Đường Hoa vừa nhìn bên cạnh, tỏi hấp tôm hùm lớn, mạnh mẽ đầy sinh lực, không có cách nào so sánh cùng mình, nhưng còn miễn cưỡng qua được cửa.
Hắn đoán đây là Ngô Sáp làm, về phần bàn của Phương Phỉ Uyển ... Hình như không phải "Bạo Sao Tiên Vưu", chỉ là nước nấu, phối hợp một chút gia vị.
Cái nước dùng như hạt phù sa loãng này chỉ có hàng rong hoặc là nhà hàng nhỏ mới có thể làm như vậy, kể cả nàh hang nhỏ bình thường đều rất ít xử lý như vậy . Đường Hoa thân là đại trù sư, biết loại kém chất lượng này không thể lên được mặt bàn lớn, cố nén ý cười, hắn cảm thấy mình cùng tiểu tử trẻ ranh của Phương Phỉ Uyển kia mao so sánh, quả thực là lấy lớn bắt nạt bé.
Tiểu tử kia ngoại trừ mô phỏng mình ra, căn bản là không biết nấu ăn.
"Ăn thử đi!" Đường Hoa cố nén ý mừng trong lòng, mời khách quý bình phẩm bắt đầu ăn thử.
Bên trong lòng hắn, đã nghĩ ra được một loại cảnh tượng mọi người tranh nhau ăn Thiên Cửu Sí của mình, đặc biệt là mấy nữ nhân, càng sẽ vì tranh Thiên Cửu Sí của mình mà vung tay ra. Hắn đắc ý nghĩ, nói lầm bầm, lại nhìn Lục Minh ở xa xa, lúc này hắn quả thực muốn hát vang lên. Làm cho tiểu tử kia tức khí, hắn có thể lại tiếp tục ăn cắp ý tưởng của mình sao? Trong quán ăn nhỏ của hắn, có loại cực phẩm Thiên Cửu Sí sao? Hắn hiểu được chế tác Thiên Cửu Sí sao?
Không nghĩ tới, ngoại trừ Tống chủ nhiệm ăn thử một chút Thiên Cửu Sí ra, không còn bất luận một nữ nhân nào chạm vào nó nữa.
Vì sao chứ?
Chẳng lẽ nữ nhân không phải thích nhất vây cá sao?
Đường Hoa hầu như mắt choáng váng, hắn hoài nghi mình thấy ảo giác!
Các khách quý không có tranh ăn Thiên Cửu Sí chói mắt nhất mà hắn làm kia, trái lại, đều mừng rỡ như điên ăn sạch tỏi hấp tôm hùm, năm nữ khách quý của Phương Phỉ Uyển , lại đối với món canh phù sa cảm thấy hứng thú.
Chờ khi thưởng thức xong, tôm hùm cùng canh ngoài một chút cặn ra, tất cả đều được ăn sạch .
Trái lại, Thiên Cửu Sí còn lưu lại không ít.
"Xin hỏi, vì sao các vị đối với vây cá lại không có hứng thú ? Đây chính là Thiên Cửu Si cực phẩm nhất a, cái nhìn của các vị là gì?" Nam chủ trì thừa dịp khách quý chấm điểm, đi tới phỏng vấn hỏi Niếp Thanh Lam. Đối với nghi vấn của người này, Niếp Thanh Lam thản nhiên cười, đám sói toàn trường đều như mềm yếu khớp xương, nàng mỉm cười nói: "Tuy rằng chúng tôi thích đò ăn đẹp, nhưng càng lo lắng cho thân thể. Bởi vì gần đây môi trường ô nhiễm càng ngày càng nghiêm trọng, theo cơ quan điều tra, hơn bảy phần vây cá bị ô nhiễm, chúng ta thực sự không dám mạo hiểm nếm thử, nếu như thời gian quay lại vài chục năm, không có nhiều nước thải công nghiệp như vậy, không có ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, một món Thiên Cửu Sí này không thể nghi ngờ là cực phẩm. Bây giờ, tôi không thể vì một lần ăn ngon mà làm cho thủy ngân tiến vào trong cơ thể tôi... Thủy ngân là kim loại nặng, chứa đựng độc tố cực lớn, có thể dễ dàng phá hủy dung nhan người ta, da, cơ thể thì không nói, nếu nghiêm trọng, còn có thể đau bụng, bị tả, tiểu ra máu, thậm chí tạo thành người thần kinh thất thường... Tin tưởng anh cũng sẽ không ngốc như vậy , đem thủy ngân ăn vào trong bụng chứ?"
"A!" Tống chủ nhiệm vừa nghe, thật sự muốn móc mạnh yết hầu, đem Thiên Cửu Sí vừa ăn đều nôn ọe ra.
"Không có độc, không có độc, tôi dám cam đoan không có độc..." Đường Hoa luống cuống, đồ ăn nếu như có độc, như vậy dù ngon cũng công toi.
"Bình tĩnh chút, bình tĩnh chút!" Chu phó thị trưởng vừa rồi ăn không ít, trong lòng cực hoảng, nhưng hắn làm lãnh đạo, tại trước mặt bao người, không thể làm rối loạn trận tuyến, hét lớn: "Tôi tin tưởng đồ ăn của anh không có vấn đề, nhưng sau này sử dụng vây cá nhất định phải cẩn thận, cẩn thận rồi lại cẩn thận!"
Hắn trong lòng căm tức, nhưng lại không tiện phát tác.
Không thể làm gì khác hơn là luôn miệng chỉ ra, sau này đừng đem loại món biễu diễn này cho mình ăn.
"Như vậy, làm sao các vị đối với món canh tựa hồ rất tầm thường kia lại hét sức yêu thích?" Nam chủ trì lại hỏi.
"Anh nên hỏi "Vị Chi Thiên Sứ" này một chút... Chẳng lẽ anh còn chưa có phát hiện? Món ăn mà "Vị Chi Thiên Sứ" ăn vụng nhiều nhất, đó chính là món ngon nhất, chúng ta chú ý tới, các nàng đối với món canh này cảm thấy hứng thú nhất, cho nên, tôi tin tưởng phán đoán của "Vị Chi Thiên Sứ". Hoa tỷ lấy một ngón tay chỉ tới "Vị Chi Thiên Sứ" còn đang vây quanh ở bên bàn ăn của Phương Phỉ Uyển bên kia, mọi người thuận thế nhìn lại, mỗi người đều bừng tỉnh đại ngộ.
Trước hãy mặc kệ cho điểm ra làm sao, toàn bộ tám tiểu mimi Vị Chi Thiên Sứ này đều vây quanh ở bên bàn thi đấu của Phương Phỉ Uyển mà ăn, Tbên phía bàn của Thủy Tinh Cung cùng Ma Trù Ngô Sáp lại không có một Vị Chi Thiên Sứ nào vây quanh.
"Chẳng lẽ, ngươi lại tại nước canh bỏ vào lá trúc?" Đường Hoa cười lạnh một tiếng, hỏi.
"Tôi cái gì cũng không cho, có điều là, tôi đối với Đường Tăng đại sư... A, không phải Đường Tăng sao? À, tôi đối với phương pháp Đường Hoa đại sư tại trong canh loãng của Thiên Cửu Sí cho thêm chút ít phấn của cây anh túc (thuốc phiện),cảm thấy bội phục từ đáy lòng , không hổ là đại sư, xuất thủ chính là độc ác, a, tôi nói sai rồi, đại sư xuất thủ chính là không giống bình thường!" Lục Minh ha ha cười, Tiểu Hoa mimi tiếp thêm một câu: "Đúng vậy, liền cùng thần tiên đánh rắm như nhau!"
"Ngươi nói cái gì?" Vẻ mặt Đường Hoa trắng bệch, ngón tay chỉ vào Lục Minh không ngừng run rẩy: "Phấn cây anh túc cái gì, ta căn bản không biết!"
"Phấn của hoa anh túc ?" Tất cả mọi người cực kỳ kinh ngạc, cây anh túc thuốc phiện thì không ai không biết, quả tươi của thứ này là để chế tạo thuốc phiện, nếu như khéo léo, còn có thể tinh luyện thành Mã Phê, thuốc làm bớt đau...
Chẳng lẽ Đường Hoa đại sư lại tại trên canh của Thiên Cửu Sí vừa rồi bỏ vào phấn của hoa anh túc sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.