Chương trước
Chương sau
Thế nào rồi, Giai Giai vẫn là ở bên ngoài cửa , nàng còn tưởng rằng Hạ Linh cùng Lục Minh qua lại xem không vừa mắt muốn động thủ mở võ đài.
Hạ Linh vừa nghe bên ngoài thấy Giai Giai đang lên lầu, nhìn lại mình chỉ mặc quần lót, quần tất bị rách, váy rớt xuống, nửa thân dưới trần trụi đứng ở trước mặt Lục Minh, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm mình đang cùng hắn làm. . . Nàng sợ đến liều mạng trốn lên giường Lục Minh, liều mạng kéo chăn che khuất hai chân của mình , cái đầu nhỏ của Giai Giai tiến vào dò xét, Hạ Linh lập tức hướng nàng cười ngọt ngào: "Không có việc gì, vừa rồi chị đá ngón chân, có chút đau nhức, đang muốn xoa xoa!"
Lục Minh lập tức thuận theo sườn núi xuống nói tiếp nói: "Đúng vậy, anh nói muốn giúp cô ây xoa xoa, cô ấy còn không chịu."
Hắn giơ tay đem chân phải nhỏ nhắn của Hạ Linh đang giấu ở trong chăn lôi ra, làm ra một bộ dáng tốt bụng giúp nàng xoa xoa chân, làm cho Hạ Linh nổi lên tức giận, người này đến bây giờ còn dám trêu chọc mình?
Thật sự hận không thể một cước đá bay hắn!
Có điều là Giai Giai đang ở cửa, Hạ Linh lo lắng nếu mình giơ chân một cước đá bay Lục Minh, sẽ làm cho nàng phát hiện sơ hở của mình.
"Cảm ơn cậu, đây là một chút thương nhỏ, không cần làm phiền cậu!" Hạ Linh lộ ra dáng tươi cười rất khách khí của dáng tươi cười, trong lòng lại hận không thể cầm một cây đại chùy nặng một tấn nện lên trên đầu của Lục Minh, dám ở trong lúc này chiếm tiện nghi? Đại sắc lang này thực sự là đủ càn rỡ, xem ra không đánh căn bản là không được!
"Để cho Lục Minh xem đi, tuy rằng hắn không phải bác sĩ, nhưng có thể làm tốt gấp đôi." Giai Giai rất nhiệt tình, còn đến ngăn kéo cầm kéo cho Lục Minh, trợ giúp cắt chỗ tất rách ở ngón chân Hạ Linh. Hạ Linh trong miệng nói cảm ơn, trong lòng rất muốn đoạt lấy kéo, đâm một cái hung hăng tại cái mông kia của Lục Minh , bởi vì tên này cũng dám ở khi Giai Giai trợ giúp cắt tất thì giơ tay sờ đùi của mình!
"Không có gãy xương, nhưng vẫn cần xoa xoa chút đi!" Lục Minh làm như có thật xoa nhẹ ngón chân hơi bị tím của Hạ Linh .
Hạ Linh tức đến không chịu được, vừa thấy người này giơ tay hư hỏng còn muốn lén sờ trộm lên đùi của mình, lập tức nhéo, cúi xuống muốn dùng răng trắng nhỏ hung hăng cắn hắn.
Lục Minh tự nhiên là giãy dụa không cho cắn, hai người này làm ra động tác lôi kéo , Giai Giai thấy vậyu kỳ quái hỏi: "Hạ tỷ, rất đau sao? Có nặng lắm không?" Hạ Linh vội vàng ngẩng đầu, lộ ra dáng tươi cười, xua tay nói: "Không có, không có, chị chỉ là sợ ngứa. . ." Trong lòng muốn khóc, bị hắn phi lễ, mình lại không thể phản kích đánh lại hắn, mình thực sự là quá đáng thương!
Giai Giai thấy Hạ Linh không có việc gì, yên lòng, chuẩn bị tiếp tục trở lại quét dọn.
Lục Minh đã đánh lén đắc thủ, cũng muốn nhân cơ hội này chuồn mất.
Hạ Linh trước tiên hướng về Giai Giai mỉm cười phất tay cúi chào, con mắt nhìn về phía Lục Minh, lại phi thường phẫn nộ, không tiếng động toát ra một loại biểu tình bi phẫn :"Ngươi dám đi, ta liền nhảy lầu"!
"Muốn đánh muốn giết tùy ý, sờ thì cũng đã sờ, tôi dù chết cũng không tiếc!" Lục Minh chậm rãi giơ tay lên, biểu thị mình nguyện ý đầu hàng, mặc cho xử trí.
"Tới đây, đại thiếu gia, để cho ta hảo hảo hầu hạ ngươi!" Hạ Linh quyết định dùng răng, đem người này một ngụm liền cắn chết, bằng không thì khó giải được mối hận trong lòng mình! Có điều là, nàng không có nhảy ra khỏi giường đuổi đánh Lục Minh, cái loại biện pháp này chỉ dọa hắn chạy, nàng phải sử dụng biện pháp khác , ví dụ như mỹ nhân kế. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Linh lộ ra nụ cười duyên, hướng Lục Minh ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ bé , ý bảo hắn lên giường.
"Có lẽ là bọ ngựa đực cũng là chết như thế này đi. . ." Lục Minh biết rõ, nếu như mình vừa lên giường, phỏng chừng số phận sẽ cùng bọ ngựa đực bị bọ nụựa cái ăn tươi như nhau.
Vấn đề là, mình có thể cự tuyệt sao?
Nếu như thật sự có thể cự tuyệt, như vậy số phận của bọ ngựa đực cũng có thể sửa rồi.
Chỉ là bọ ngựa đực trước khi chết, còn có thể giao phối, còn mình trước khi chết, phỏng chừng nhiều lắm chỉ có thể sờ trộm một chút mông nhỏ của nàng đi?
Lục Minh ôm tâm tình bi tráng, hướng Hạ Linh đi qua . . .
"Tới, tới đây, tiểu đệ ngoan, tỷ tỷ thương ngươi!" Hạ Linh chuẩn bị dùng động tác dịu dàng nhất, tươi sống nhất để bóp chết người này.
"Anh, a, xin lỗi. . ." Đại cứu tinh xuất hiện , Nhan Mộng Ly mimi chạy đến, trong tay cầm một bộ quần áo mới, vốn nàng dự định mặc thử cho Lục Minh xem, không nghĩ tới trên giường của hắn còn có một nữ nhân, lại định thần nhìn kỹ, là Hạ Linh giơ hai tay chuẩn bị bắt người , kỳ quái hỏi: "Hạ tỷ, chị muốn làm gì?"
"Không có, ngón chân chị bị thương, chị bảo hắn giúp chị xoa bóp, a ha, không có việc gì, em đừng hiểu lầm!" Hạ Linh đem Lục Minh ấn ngồi xuống, đem chân nhỏ gác lên trên đùi Lục Minh, ý bảo hắn phối hợp xoa bóp, trong lòng lại muốn khóc: nhà này nhiều cô gái quá, nếu cứ như vậy tiếp nữa, mình không thể báo thù, còn làm cho hắn chiếm tiện nghi thêm gấp bội, thực sự là khóc đến chết!
"Đúng, đúng đúng, anh chuẩn bị xoa bóp chân cho nàng, Mộng Ly em cũng đến xem, anh dạy cho em thủ pháp xoa bóp chân!" Lục Minh vừa thấy có đại cứu tinh Nhan Mộng Ly này tới, sắc đảm lại nổi lên, ý bảo Nhan Mộng Ly qua xem, một bên cực nhanh đánh lén đùi của Hạ Linh.
"Hoá ra xoa bóp như vậy a, Hạ tỷ, thoải mái không?" Nhan Mộng Ly hết sức chuyên chú nhìn chỗ ngón chân của Hạ Linh, không phát hiện Hạ Linh sắp muốn khóc.
"Rất thoải mái!" Hạ Linh mang chút khóc nức nở trả lời.
"Mộng Ly em có muốn thử xem hay không?" Lục Minh đem kỹ xảo của mình làm mẫu một lần, lại nhiệt tình làm cho Nhan Mộng Ly tới luyện tập.
"Không, em nhìn trước!" Nhan Mộng Ly thấy cao hứng bừng bừng, nàng tuy rằng đối vớixoa bóp ngón chân ngón chân người khác không thích lắm, nhưng thích nhìn Lục Minh, một bên tán dương nói: "Anh, anh xoa thật tốt, lần sau em mệt mỏi, cũng giúp em xoa bóp nhé . . Hạ tỷ, có đúng chị cảm thấy rất thoải mái hay không?"
"Ừ!" Hạ Linh muốn khóc chết, người này rõ ràng là đại sắc lang, nhưng mình lại không có biện pháp vạch trần hắn, còn không thì để cho hắn phi lễ, thế giới này quá hắc ám quá bi thảm rồi!
"Anh, em làm một bộ quần áo mới, em đi thay trước rồi qua, anh xem xem, nếu như thích, em cũng thiết kế cho anh một bộ!" Nhan Mộng Ly rốt cục nhớ lại mục đích chính của mình khi đến đây, mang chút thích thú chạy về hướng phòng tắm, muốn thay quần áo. Hạ Linh vừa thấy nàng đóng cửa phòng tắm , lập tức huy quyền muốn đánh Lục Minh, ai chẳng biết Lục Minh lại nhào qua tới trước nàng đem nàng áp đảo: "Đừng kêu quá lớn, mọi người có thể sẽ nghe được đó!"
Tay hư của hắn, mặc dù nàng cố hết sức ngăn cản, vẫn đang một chút một chút tới trên đùi của nàng.
Hạ Linh rất muốn cắn chết người này, nhưng mà khi hắn mạnh mẽ hôn tới, nàng phát hiện mình rõ ràng rất muốn cố sức cắn, cuối cùng làm sao lại biến thành hôn trở lại? Bàn tay kia muốn đánh hắn , làm sao lại biến thành ôm đầu của hắn? Tay hư kia của hắn tiếp cận tiểu hoa viên, mặc dù còn không có đụng tới, nhưng nàng phát hiện mình động tình như nước thủy triều, đóa tiểu hoa ẩm ướt phi thường, tựa hồ rất khát vọng hắn xâm phạm vậy. . . Này, điều này sao có thể!
Chẳng lẽ, mình lại muốn cho tay hư của hắn khiến cho bay lên trên trời sao?
Nhan Mộng Ly cũng sẽ nhanh chóng thay quần áo , xong, nếu như tay hư của hắn thò tới, mình sẽ không nhịn được muốn gọi đi ra, xong. . . Nàng sẽ thấy !
"Ngón chân xem ra đã xoa được không sai biệt lắm, Hạ tỷ nên thay váy đi!" Cảnh Hàn chẳng biết từ bao giờ đi tới bên người hai người, trong tay nàng cầm một cái váy, đưa tới hướng Hạ Linh xấu hổ khó kiềm chế.
Trời ạ, chuyện vừa phát sinh, chẳng lẽ lãnh mỹ nhân này thấy hết toàn bộ sao?
Hạ Linh giờ khắc này, quả thực vô cùng xấu hổ !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.