Sau khi Lục Minh và Niếp Thanh Lam thương lượng với nhau, quyết định không vạch trần thân phận, mà tạm thời rời khỏi vùng núi này.
Trở về trấn Bảo Đăng, rồi từ từ điều tra vụ án buôn thuốc phiện này.
Trước đó hai người còn lo lắng về việc hai tấn thuốc phiện, có phải là vì những nhân viên cảnh sát nơi này bất lực, hoặc là cấu kết với nhau, nên mới tạo thành như vậy. Chẳng ngờ rằng sau khi đến vùng núi xa xôi ấy điều tra, phát hiện ra mọi chuyện không phải như vậy, nếu không phải có những cảnh sát chống thuốc phiện ấy canh gác gắt gao, thì phỏng chừng là còn có nhiều thuốc phiện chảy vào trong nước hơn. Tuy rằng những trang bị của họ không phải là hoàn mỹ nhất, nhân viên cũng chưa từng được huấn luyện, thậm chí còn có người xuất thân là dân bản địa hoặc là quân nhân xuất ngũ, nhưng niềm tin của bọn họ, đủ để đánh bại tất cả.
Nếu những người cảnh sát ấy muốn thay đổi hiện trạng, thì chỉ cần thay đổi cuộc sống, đó là điều dễ dàng.
Chỉ cần bọn họ một hai lần bỏ qua cho những tay buôn thuốc phiện ấy, tin rằng sẽ có một lượng tiền không đếm hết được, hoặc là, số thuốc phiện mà bọn họ đọa được, có thể đem ra ngoài bán với giá trên trời... Nhưng, những người này không làm như vậy, bọn họ sử dụng những vũ khí dỏm nhất, sống một cuộc sống gian khổ nhất, trong một vùng núi mờ mịt nhất, bọn họ giống như đang giãy dựa giữa cái chết, đồng thời cũng đang tử thủ tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-van-tue/1546580/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.