Hai giờ tối, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Đầu tiên Lục Minh đi ra ngoài thăm dò, yên lặng vô cùng, ngay cả ngoài sân, ánh trăng của u buồn vô cùng.
Tối nay quả thật thích hợp để giết người, à không, là một đêm để mình vụng trộm yêu đương, Lục Minh bắt chước theo con chuột trong loạt phim hoạt hình Tom và Jerry, khẽ bước về phòng Niếp Thanh Lam, mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng... đang lén lút chuẩn bị mở cửa phòng của Niếp Thanh Lam, thì bỗng nhiên, cửa phòng Cảnh Hàn lặng lẽ mở ra, hai mắt của Lãnh mỹ nhân như hàn băng nhìn về phía hắn, Lục Minh không quay đầu lại, nhưng thân thể chấn động, đã có cảm ứng.
"Bạn học Lục Minh, phòng của anh hình như không phải ở đây!" Cảnh Hàn hỏi.
"Anh khát, đi kiếm nước uống..." Lục Minh còn chưa nói xong, Cảnh Hàn đã giơ tay ra, trong tay của nàng là một cái ly rất lớn và đầy nước.
Nếu Lục Minh không có trữ vật không gian, thì sau khi uống xong ly nước này, rồi đứng trên hồ nước, chắc chắn có thể giống mấy bức tượng ngoài ấy, phun nước ra ngoài. Uống xong, lãnh mỹ nhân hỏi hắn còn khát không, nước còn nhiều lắm, Lục Minh lập tức tỏ vẻ không uống nữa, mình đâu phải là lạc đà, đâu có chức năng chứa nước. Lần đầu tiên tập kích thất bại, chẳng qua, Lục Minh cũng học tập tính cách không sợ khó khăn của các lão cách mạng năm đó, không sợ hy sinh, dũng cảm tiến tới, tinh thần không sợ hãi, quyết chí không lùi, vững bước tiến tới...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-van-tue/1546572/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.