Tới một tiểu khu. Lục Minh rất kỳ quái theo sát nàng, đi tới một căn phòng. Mở cánh cửa, phát hiện bên trong có một nữ tử một tay cầm súng vẻ mặt căng thẳng. Chính là nữ sát thủ Mila. Cánh tay trái của Mila bị thương, buộc băng vải, nàng nhìn thấy người vào là Niếp Thanh Lam, trên mặt lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, nhìn thấy Lục Minh phía sau, ngạc nhiên nhào tới, nhưng đã quên cánh tay cô ta đang bị thương, vừa động cánh tay muốn ôm hắn, lập tức đau đến kêu to một tiếng, trên mặt trắng bệch. "Ngươi làm sao cũng tới? Lẽ nào, ngươi đồng ý giúp ta giết chết Chiết Dực Thiên Sứ sao?" Mila cố nén đau đớn, ngạc nhiên hỏi. "Ngươi chạy tới Lam Hải làm cái gì?" Lục Minh vừa nhìn thấy liền bừng tỉnh, khẳng định là Niếp Thanh Lam nàng phát hiện Mila đi tới Lam Hải, lại ở trong hành động ám sát Chiết Dực Thiên Sứ của Mila, ra tay cứu Mila bị thương. "Trị thương cho nàng đi, sau đó đuổi nàng đi mau, ngốc nữ này quang minh chính đại sử dụng thân phận thật bay tới Lam Hải, nàng còn chưa có xuống phi cơ, đã bị chính là thủ hạ của thái tử phát hiện ra. May là ta vừa vặn đến sân bay bắt một tên buôn ma túy, bằng không khẳng định lại nháo ra tin tức du khách nước ngoài vừa ra sân bay bị khủng bố tập kích, trúng đạn rồi." Thanh Lam lấy điện thoại cầm tay ra, vừa quay số điện thoại, vừa nói với Lục Minh : "Chính là anh trêu chọc, tự mình đem nàng đuổi đi, em mặc kệ nợ phong lưu của anh!" "Anh cùng cô ta cũng không có cái quan hệ gì !" Lục Minh thấy Niếp Thanh Lam không giống như là ghen, trong lòng yên tâm không ít. "Có quan hệ, nếu như ngươi nguyện ý giúp ta báo thù, ta liền lên giường với ngươi, không tính là quan hệ tình nhân, nhưng cũng coi như tính là bạn bè đii!" Mila nói thiếu chút nữa làm cho Lục Minh té ngã ra đất. "Vương béo, ngày hôm nay anh có được mời tham gia tiệc tối đấu giá khu Tam Bình hay không? Đêm nay em cùng Lục Minh cũng đi, anh cùng chị dâu đừng cùng chúng em chào hỏi, còn nữa, căn dặn người quen khác một chút, cũng đừng cùng chúng ta chào hỏi. Tính tình của tiểu tử Lục Minh này anh cũng không phải là không biết, lỡ mà hắn cùng thái tử phát sinh xung đột, các ngươi đều có chút phiền phức, đương nhiên, đây là dự phòng ngộ nhỡ. Được rồi, em còn có chuyện tìm anh, bên Hồng Kông..." Niếp Thanh Lam như là chưa nghe thấy Mila nói, cầm điện thoại di động đến một bên gọi điện thoại cho Vương Huân giao cho công việc. Bây giờ Trầm Khinh Vũ về nhà luyện công. Mọi chuyện đều rơi vào trên vai Niếp Thanh Lam. Bây giờ, nàng mới biết được Trầm Khinh Vũ có bao nhiêu khó khăn. Lúc trước mà nàng nghe Mila nói khẳng định phải ghen. Nhưng lúc này nàng hoàn toàn lại không để ý tới Mila. Thứ nhất, nàng biết Mila cùng Lục Minh không có vấn đề gì; thứ hai cho dù sau đó có. Mila phỏng chừng cũng tính là đồng bọn của Lục Minh. Nói không chừng nàng câu dẫn hắn, sẽ phát sinh chút chuyện gì đó. Nhưng Mila tuyệt đối không cách nào thêm vào đại gia đình ở Phong Đan Bạch Lộ ấm áp kia. Nhìn từ góc độ của Khinh Vũ, nàng phát hiện tầm mắt được mở rộng không ít. Tâm tính cũng có sự nâng cao không nhỏ. Nàng cảm thấy xử lý vấn đề của Lục Minh, chỉ dùng phương pháp ngăn cản là không được. Có lẽ là hữu dụng nhất thời. Nhưng không ngăn chặn được vấn đề căn bản. Cho nên hắn quyết định dùng cách Đại Vũ trị thủy. Những nữ nhân duyên bèo nước giống như Mila này, cấm nàng cùng hắn gặp mặt. Một lần hai lần có lẽ là hữu dụng. Nhưng Mila chân dài, mình không có khả năng cấm nàng cả đời không được tới cửa tìm Lục Minh. Cho nên, phương pháp hay nhất, chính là cho nàng cùng hắn gặp mặt, làm cho hắn đuổi nàng đi. Dù sao nàng đã ở đây, hẳn là không có vấn đề, trừ phi Mila to gan, có thể làm trò, trực tiếp ra tay lột quần của Lục Minh trước mặt của mình. "Trị thương xong, ngươi trở về đi, còn nếu như ta gặp phải Chiết Dực Thiên Sứ tại Lam Hải, liền giúp ngươi giết chết hắn, ta là không có khả năng đi Châu Âu giúp ngươi quét sạch cái phân tử tàn dư gì cả." Lục Minh cởi cánh tay băng bó của Mila ra, phát hiện có một vết đạn rõ ràng, may là đây là vết đạn của súng lục kính nhỏ, bằng không cánh tay này của nữ sát thủ sẽ bị phế đi. "..." Mila tại lúc Lục Minh trị thương cho nàng, bỗng nhiên che mặt, chảy xuống dòng nhiệt lệ cuồn cuộn. Nàng vẫn cho rằng mình rất kiên cường, nhưng mà lúc thấy hắn, tiếp thu sự dịu dàng che chở của hắn, Mila phát hiện mình căn bản không cầm nổi nước mắt. Đối với lời nói của Lục Minh, Mila không có phản bác, nhưng nàng tỏ ý tạm thời ở lại Lam Hải, thẳng đến khi thấy Lục Minh giết chết Chiết Dực Thiên Sứ, nàng mới trở về Châu Âu. Lúc đầu Lục Minh không đồng ý, nhưng mà Mila lau lệ nói, làm cho hắn mềm lòng, Mila khẽ nấc nhẹ nói: "Ta là một cô nhi, không có người thân, tại Châu Âu cũng không có nhà, lúc đầu ta còn có hai người vợ, nhưng mà các nàng đều vì ta mà chết, ta lại biến thành một người lẻ loi. Chỉ cần Chiết Dực Thiên Sứ bị ngươi giết, ta sẽ ly khai, rời khỏi Lam Hải, trở lại Châu Âu..." Lưu lại cũng không có vấn đề gì, chỉ cần nàng không gây sự là được. Khi nàng cùng Lục Minh rời khỏi thì Mila đuổi theo ra cửa, hướng về Niếp Thanh Lam cảm động nói lời cảm ơn. Trở lại trên xe, Niếp Thanh Lam nhìn Lục Minh một chút, mang chút nói giỡn hỏi: "Nếu như không phải nữ hoàng hoa bách hợp Mila, mà là một mỹ nữ khác, nói giúp nàng báo thù liền lên giường với anh, anh có đồng ý không?" "Anh đương nhiên là sẽ đồng ý, có điều là phỏng chừng em sẽ không đồng ý..." Lục Minh trả lời, làm cho Niếp Thanh Lam dùng đôi phấn quyền đánh hắn vài cái. Tiệc rượu ở tầng 9 của Thiên Thượng Nhân Gian, cũng giống như bình thường, đều là ba giờ buổi chiều mới bắt đầu, đến hơn chín giờ kết thúc. Có điều là nội dung chính thức có chút thực chất, lại ở lúc bảy giờ Bên ngoài là hai đại công ti quốc doanh mời mọi người tham gia tiệc rượu, trên thực tế là trong Thị Cục bởi vì đấu thầu khai phá khu Tam Bình mà tuyên truyền nội bộ, có thể nói, đây là một cuộc đấu thầu nội bộ. Về phần cái loại đấu thầu công khai với bên ngoài, bất quá là hình thức mà thôi. Bảy giờ tối, ở đây sẽ có không ít đầu lĩnh tới chủ trì. Đến tham dự tiệc rượu, phỏng chừng có khoảng đại biểu của mười lăm khối đất cùng hơn hai trăm công ty tiến hành đấu thầu có mặt, không chỉ có phú ông bản địa cùng công ty đại biểu của Lam Hải, cho dù là đại biểu của công ty ngoài thành phố cũng tới không ít. Lục Minh tiến vào, phát hiện trong đại sảnh vàng son lộng lẫy có không hề ít người quen, ví dụ như bọn Vương Huân cùng Lại mập mạp, thậm chí có Trương Phong cùng phụ thân hắn Trương Phát Tài, hầu như là người có chút mặt mũi ở Lam Hải đều tới dự tiệc rượu đấu thầu nội bộ này. Ôn Hinh phu nhân chưa tới, nhưng đại biểu của Phong Đan Bạch Lộ phái tới, trong đó có một người quen, Chung quản lí. Bình thường thấy Lục Minh, Chung quản lí hận không thể giúp Lục Minh lau giày da, có điều là bây giờ hắn tựa hồ đã biết được phân phó, thấy Lục Minh cũng ung dung thản nhiên, vẫn đang thao thao bất tuyệt nói chuyện phiếm cùng bằng hữu trước mặt . Đi vào. Hai người mặc kệ những người này, tìm một vị trí ngồi xuống. Hoa thiếu gia theo đuổi Nhan Mộng Ly. Thanh Lam chỉ một ngón tay vào thanh niên nam tử giả vờ tiêu sái với thần thái kiêu ngạo trong đại sảnh kia, nói: "Tiểu bạch diện tóc đuôi ngựa kia chính là Hoa thiếu gia, là Triệu Tuấn Hoa, một trong Lam Hải Tứ Đại Sài Lang, gia gia cùng phụ thân đều là quan lớn trong thành phố, mẫu thân cùng cậu lại là đại thương nhân, bởi vì mặt trên có chút hậu đài, lại gia nhập dưới trướng thái tử, bây giờ hắn đang trong vui vẻ phấn khởi, cho nên Triệu Tuấn Hoa gần đây có thể nói là đường làm quan rộng mở. Ngoại trừ chơi đùa nữ nhân, Hoa thiếu này còn có một ham mê đặc biệt khác, đó chính là đem người chọc tới hắn nhét vào trong bồn cầu, làm cho đối phương uống nước tiểu của hắn.. Hắn tại trong giới ăn chơi còn có một cái danh hiệu, là Niệu Nam (nam nhân nước tiểu><)." "Lại như thế?" Lục Minh nghe xong nhăn mày một cái, nghĩ thầm lúc nào mình cũng đem Hoa thiếu gia này nhét vào nước tiểu trong bồn cầu một phen, làm cho hắn thử xem mùi vị đó. "Triệu Tuấn Hoa chính là một tên hoàn khố công tử, không đáng nhắc tới." Niếp Thanh Lam lại ra hiệu bảo Lục Minh nhìn một thanh niên nam tử dáng tươi cười tuấn lãng thái độ khiêm tốn, nói: "Người kia mới có chút phiền phức. Hắn gọi Chung Tử Uy, người ta gọi là Uy thiếu gia, cũng có người gọi hắn là "Trí Hồ", hắn là một trong Lam Hải Tam Đại Cầm Thú, cùng nổi danh với "Giảo Thỏ" Uông Thế Nguyên cùng "Thạc Thử" Đinh Quốc Hưng, có hậu đài siêu cứng, tính tình lại âm trầm, có nhiều mưu kế, làm chuyện xấu đều không có biện pháp bắt được chỗ sơ hở của hắn." Lục Minh nhìn Chung Tử Uy này một chút, chỉ thấy người này tướng mạo tuấn mỹ, mắt rất có thần, thái độ phi thường âm trầm trái lại hoàn toàn với Niệu Nam Triệu Tuấn Hoa kiêu ngạo, đang xen lẫn trong một đám thương nhân cùng tiểu quan trung tầng, cười nhiều nói ít, không khỏi khen thầm người này đích thật là một nhân vật. Gật đầu, Lục Minh nghiêm nét mặt nói: "Hắn có võ công, hơn nữa không kém, Thanh Lam, em không nhất định có thể đánh thắng được hắn." "Còn nói nữa, nếu như em xảy ra chuyện, anh đi khóc chết đi!" Tuy rằng hồ ly mỹ nhân chỉ là làm nũng, có điều là nghe lời trong lòng Lục Minh, cũng có chút rung động. Lục Minh thầm nghĩ, Niếp hồ ly là một cảnh sát, luôn luôn là thân ở trong nguy hiểm, mình nếu không nhanh chóng đề cao thực lực của nàng, như vậy lỡ mà nàng xảy ra chuyện, mình đích xác sẽ hối hận cả đời. Tâm niệm khẽ động, cầm lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, nhẹ giọng nói: "Sau khi trở về, anh nhất định nghĩ biện pháp. Bây giờ chân khí của anh đầy đủ, có thể đả thông kinh mạch của em trước, lại dùng châm cứu kích phát tiềm năng của em, cuối cùng cùng ngươi huấn luện đặc biệt một hai tháng, tin rằng nhất định thực lực của em sẽ được đề thăng không ít. . . Anh không cho phép em có chuyện gì!" "Đồ ngốc, muốn bị người ta thấy sao!" Niếp Thanh Lam thấy Lục Minh quan tâm mình, trong lòng ngọt ngào, cảm động ấm áp một hồi, thật muốn hôn hắn một cái. Có điều là người ở đây nhiều như vậy, nàng chỉ đành cố nén hạnh phúc lâng lâng, khẽ cáu liếc mắt nhìn hắn. Cái loại kiều thái nghiêng nước nghiêng thành này, làm cho tim Lục Minh lập tức đập nhanh hơn một trăm lần. . . Quả nhiên không hổ danh là hồ ly mỹ nhân hại nước hại dân, Lục Minh cảm thấy nếu như mình là Trụ Vương, cũng nguyện ý ôm hồ ly tinh mà làm hôn quân. Những nhân vật cỡ BOSS như thái tử , không tới thời khắc quan trọng, là sẽ không lộ diện (VIP mà^^). Phỏng chừng khi đám quan lớn thị trưởng phó thị trưởng cùng đi, hắn mới có thể lên sân khấu. Lục Minh tuy rằng trước đó đã xem qua ảnh chụp cùng một ít tư liệu của thái tử, nhưng cảm thấy nhìn người thật, sẽ hiểu thêm được càng nhiều hơn. Cho nên, cũng ngồi cùng Thanh Lam ở góc đại sảnh, hai người nói chuyện cười đùa, đồng thời hưởng thụ thế giới của hai người, lại thử tìm hiểu địch nhân ngày sau. Ví dụ như lần trước Cảnh Hàn đi trộm gối ngọc của Giảo Thỏ Uông Thế Viễn, Lục Minh thấy qua tên mập mạp hình cầu miệng đầy răng vàng này, cực kỳ khắc sâu ấn tượng. Lại ví dụ như Quách thị huynh đệ đã từng gặp qua, chủ nhân của Bích Thúy Hào Đình, Lục Minh phát hiện hai huynh đệ này rất thú vị, anh trai giống một nam nhân thành công vóc người hơi gầy mái tóc hoa râm, em trai lại giống như gã tay chân vẻ mặt dữ tợn. Chỉ nhìn một cách đơn thuần bên ngoài, ai cũng không nghĩ ra hai người bọn họ là anh em sinh đôi. "Anh đi trước." Lục Minh phát hiện Thu Diễm Thường hận mình tận xương kia cũng tới, lập tức chuồn mất. "Ngươi sợ nàng làm gì, nhiều người như vậy, nàng còn có thể ăn thịt anh sao?" Niếp Thanh Lam sớm biết ân oán của Lục Minh cùng Thu Diễm Thường, vừa nhìn Lục Minh sợ phiền phức, không nhịn được cười rộ lên. Cách của Niếp Thanh Lam là Thu Diễm Thường này chính là một kẻ não hỏng. Ước hẹn bị người cự tuyệt tính là cái rắm a! Còn hận tới mấy năm, nàng phỏng chừng Thu Diễm Thường này là bị người nhà làm hư liễu, không chịu nổi một chút trở ngại. Lục Minh đương nhiên không phải sợ Thu Diễm Thường, chỉ là lười cùng nàng âm ĩ, cũng không muốn người ngoài đi qua cái mồm to của nàng, hiểu được tình huống của mình, đặc biệt là thái tử, khẳng định sẽ có hoài nghi, có điều nguyên nhân lớn nhất, là không muốn tại trước mặt của Niếp Thanh Lam phá hư hình tượng điều kiện tốt đẹp của mình. Nếu như bị Niếp Thanh Lam biết mình đã từng lột quần áo của Thu Diễm Thường mà quất roi, phỏng chừng sẽ cực kỳ hờn dỗi đi! Lục Minh chuồn ra cửa hông, lúc đầu muốn tìm một chỗ trước, cùng Cảnh Hàn hoặc là Trầm Khinh Vũ trò chuyện qua điện thoại, chờ khi thái tử kia tới, đấu thầu sẽ chính thức bắt đầu, mình lại trở lại. Không ngờ mới ra hàng lang, chợt nghe thấy có người uống uống ào ào tức giận mắng, lại có thanh âm người đá, vừa nhìn thăm dò, tên Triệu Tuấn Hoa rất kiêu ngạo kia đang đá một đôi nam nữ nhân viên tiếp tân, hai người bảo tiêu giẫm lên nam tử kia, làm cho Triệu Tuấn Hoa có thể tùy ý xuất thủ. Đôi nam nữ tiếp viên này đã bị Triệu Tuấn Hoa đánh cho đau đến hộc máu, nhưng mà không dám gọi, lại càng không dám khóc, chỉ có cắn răng nhẫn nhịn. "Cho lão tử sờ một cái, đấy là phúc khí của tiểu kỹ nữ ngươi, ngươi tên gì a! Trên giường ngươi lại gọi cũng không trễ, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ngươi gọi một con gà a! Cho ngươi ra sân khấu, đó là lão tử để mắt tới ngươi, ngươi cho là chõ ấy của ngươi được mạ vàng sao? Có bạn trai thì thế nào? Hắn có thể lên, vì sao lão tử không thể lên! Ngươi rõ ràng chính là hàng thối rữa, còn giả bộ trinh tiết, kỹ nữ thối ngươi này . . ." Triệu Tuấn Hoa đá cho nữ nhân viên phun máu ra, nửa bên mặt đều sưng lên, hắn còn chưa xả hết hận, lại đá đánh nam tử kia, cuối cùng mệt đến thở hổn hển, mới dừng tay lại. "Ngày hôm nay tâm tình lão tử rất tốt, nếu không đã phế các ngươi đi!" Triệu Tuấn Hoa móc ra ví tiền, rút một tập tiền mặt, khinh miệt ném tại trên người cố gái kia: "Các ngươi cầm tiền lập tức cút, sau đó đừng để lão tử nhìn thấy các ngươi! Cảnh cáo các ngươi, nếu như các ngươi giở một chút trò gì, lão tử bảo đảm sẽ giết cả nhà các ngươi !" Nói xong, hắn lại đá cho nam tử một cước, mới sửa tây trang, sửa cà- vạt, tiêu sái rời đi. Lục Minh vốn định tìm một cơ hội rồi mới thu thập tên Triệu Tuấn Hoa kiêu ngạo này, vừa nhìn hắn không quay về đại sảnh bên này, mà lại đi tới toilet hướng hàng lang phía xa, nhất thời lộ ra vẻ mỉm cười. Hai người bảo tiêu rất có trách nhiệm, đứng ở cửa chờ chủ. Đối với loại bảo tiêu cấp bậc con tôm này, Lục Minh rất nhẹ nhàng tặng cho mỗi người một thủ đao, trái phải chém vào gáy của bọn họ, hai vị này liền mềm nhũn té ngã trên mặt đất. Triệu Tuấn Hoa đang móc ra con giun đen của hắn đi tiểu, nước tiểu của hắn cũng đặc biệt kiêu ngạo, dùng giun đen vẫy đi vẫy lại, khiến cho tràn ra cả bồn cầu, hắn còn rắm thối cười nói: "Ta tiểu, ta tiểu, lão tử tiểu chết các ngươi . . . Vừa rồi quên đưa đôi cẩu nam nữ tới nơi này, bằng không lão tử liền tưới cho bọn chúng nước tiểu đầy mồm . . ." Lục Minh đá nhẹ một cước vào sau đầu gối của NIệu Nam, làm cho hắn "đông" một tiếng mềm nhũn quỳ gối trước bồn cầu. "Vương bát đản nào . . ." Triệu Tuấn Hoa còn tưởng rằng có người sốt ruột vào WC, trong lúc vô ý đụng vào mình, trong lòng tức giận, đang muốn đứng lên nhổ lỗ tai của người kia. Ai ngờ có một cái chân dẫm lên đầu của hắn, đưa cả người hắn giẫm đè tới hướng bồn cầu đang tràn đầy nước tiểu. Triệu Tuấn Hoa kinh hãi, hai tay gắt gao đè lại mép của bồn cầu, muốn chống lại. "Họ Triệu kia, ngươi dám ô nhục thiếu gia của chúng ta, đây là hắn ra lệnh cho ta trả lại cho ngươi!" Lục Minh ồm ồm mắng: "Ngươi không phải Niệu Nam sao? Lão tử cho ngươi uống đủ!" Dưới chân cố sức giẫm một cái, đem cả đầu của Triệu Tuấn Hoa giẫm tẩm vào trong nước tiểu của chính hắn. Tuy rằng hắn liều mạng giãy dụa, nhưng mà không làm được chuyện gì. Lục Minh rất thản nhiên chờ người này thở dốc, Triệu Tuấn Hoa cực kỳ thống khổ cố nén, lại muốn duỗi tay ra ấn nút xả nước, có điều là Lục Minh trước tiên dùng một cước giẫm lên ngón tay hắn, đồng thời lại tại khi hắn kêu thảm thiết, một lần nữa đưa hắn giẫm vào bồn cầu. Triệu Tuấn Hoa bị nghẹt thở, xì xào phun ra bọt khí, hắn không muốn uống, nhưng mà nước tiểu hắn vừa phóng xuất liều mạng hướng vào con mắt, mũi cùng chui vào trong mồm của hắn. . . Cái mùi vị này, cuối cùng hắn nếm phải báo ứng! Tại trong co quắp thống khổ, Triệu Tuấn Hoa vô ý thức uống hết dịch thể trước mặt, thoáng cái hút vào không khí, rồi ho khan mãnh liệt. "Nghĩ không ra ngươi trái lại có thể uống hết . . ." Lục Minh hướng cọt sống của Triệu Tuấn Hoa đá mọt cái, hắn vốn còn muốn giãy dụa, cả người nhất thời mềm yếu vô lực, Lục Minh lại kéo quần xuống, cười to nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ cho ngươi uống đủ!" "Ngươi là ai? Khái khái khái, là ai thuê ngươi? Khái khái, ta cho ngươi tiền gấp mười!" Triệu Tuấn Hoa bị đá vào huyệt đạo, cả người vô lực, đầu cũng không ngẩng lên được, có điều là thần trí của hắn coi như tỉnh táo, một bên thống khổ ho khan, một bên cầu xin tha thứ. Có điều là hắn lập tức phải thất vọng rồi, dịch thể ấm áp được người nọ ở phía sau từ trên đầu hắn đổ xuống, đây là câu trả lời của đối phương ! "Niệu Nam, ngươi không biết luật lệ ! Thu tiền rồi, lão tử phải làm việc! Hảo hảo hưởng thụ đi, uống hết một mgụm lớn, lão tử tạm tha ngươi một mạng!" Lục Minh học theo động tác kiêu ngạo của triệu Tuấn Hoa, vẫy cho đầy đầu đầy người hắn đều là nước tiểu, lại học mõm thối của hắn nói: "Ta tiểu, ta tiểu, lão tử tiểu chết ngươi, nước tiểu của lão tử chính là ngươi. . ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]