Chương trước
Chương sau
Ở một chỗ bên dòng suối nhỏ rải rác đá cuội, Bạch Hạc truy đuổi bọn Lục Minh đang chạy trốn .
Nếu như chỉ lấy tốc độ của Lục Minh, đương nhiên có thể trốn nhanh hơn. Nhưng mà Phách Đao, Lạc Vân cùng Tàn Dương đều bị thương. Tốc độ giảm đi mọt chút. Hơn nữa tốc độ bản thân Bạch Hạc cực kỳ nhanh, nhanh như tia chớp. Cho nên chưa chạy được hai km bên bờ suối, đã bị hắn đuổi tới, còn chặn ở phía trước. Bạch Hạc lúc mới đầu còn lưu ý phía sau một chút. Loại chuyện tình bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình ở phía sau, hắn đã trải qua không ít. Hắn tuyệt đối không muốn làm một con bọ ngựa... Nhưng thấy người phía sau không tới, tâm thần không khỏi thả lỏng.
Xem ra, hai người phía sau cũng muốn mượn tay mình trừ bỏ "Tử Thần" .
Quan trọng nhất, bọn họ không dám tùy tiện trêu chọc mình.
Mình không chỉ cùng bọn chúng nổi danh, hơn nữa lại có thái tử trong kinh làm chỗ dựa vững chắc. Nếu như bọn họ giở mặt với mình. Như vậy chính là tỏ ý đối nghịch cùng thái tử. Bọn họ tuyệt đối sẽ không ngu ngốc phạm vào cái loại sai lầm bằng trời này như vậy!
"Ở đây là mộ mà các ngươi chọn lựa sao?" Thần sắc Bạch Hạc lãnh đạm hỏi.
"Đúng. Nơi này là chỗ chúng ta chọn cho ngươi. Ngươi cảm thấy thế nào? Còn không vừa ý sao?" Lục Minh bỗng nhiên lộ ra dáng tươi cười chói lọi như ánh mặt trời.
"Giờ không có con gái, không cho phép ngươi cười!" Phách Đao bỗng nhiên phê bình Lục Minh nói: "Ngươi cười đẹp trai như thế, rất dễ làm cho ta tự ti. Tâm linh thuần khiết của ta rất mỏng manh yếu đuối. Lỡ mà bị ngươi đả kích . Ngươi làm sao bồi thường tổn thất cho ta? Đương nhiên, khi có gái, tốt nhất cũng đừng cười. Bằng không cô nàng bị ngươi mê hoặc mất. Mấy người chúng ta biết làm sao? Ngươi có tồi tệ thì cũng phải cho chúng ta một con đường sống chứ! Lẽ nào ngươi muốn nhìn thấy chúng ta không có gái hóa thành đau khổ tự sát máu chảy thành sông thịt nát xương tan sao?"
"Không nghiêm trọng như vậy chứ?" Lục Minh toát mồ hôi. Không phải chỉ là cười một cái, có cần phải cường điệu hoá như vậy không?
"Ngươi để ý tới tên Dâm Đao này làm gì. Hắn uống phải nước tiểu của hươu, đầu óc đến bây giờ có lẽ toàn sỏi rồi!" Tàn Dương khinh bỉ tên Phách Đao này nhất. Hình dạng đã không được khá, lại còn cấm người khác đẹp trai hơn mình. Ở đâu có loại lý lẽ này!
"Quyết đấu. Ta phát hiện không quyết đấu với ngươi là không được!" Phách Đao căm tức Tàn Dương.
"Nếu như nội dung của quyết đấu so được với tiểu MiMi ở nhà ga. Ta có thể làm trọng tài cho các ngươi miễn phí, còn có thể tặng cho các ngươi một bà béo ba trăm cân!" Lạc Vân nghiêm trang gật đầu.
"Các ngươi thật sự là rất cường đại ..." Lục Minh phát hiện ba tên này thực sự là nhân vật cấp "Quốc bảo". Không khỏi dựng thẳng ngón tay cái về phía bọn hắn .
"Nói cho hết lời thừa đi. Các ngươi có thể ra đi rồi!" Bạch Hạc hoàn toàn tỉnh bơ. Làm một siêu cường giả, hắn đã quen nhìn đủ các loại địch nhân. Tâm chí đã sớm vững vàng như thép. Đừng nói mấy người đối thủ trước mặt này cãi nhau, cho dù là cùng nhau thoá mạ mười tám đời tổ tông của hắn, hắn cũng không thèm quan tâm. Hắn cho tới bây giờ chỉ tin tưởng một điều. Chỉ cần biến thành người chết, mặc kệ lúc còn sống giảo hoạt cỡ nào, xảo trá cỡ nào, ghê tởm cỡ nào cũng đều không khác gì nhau.
"Chúng ta nghỉ ngơi trước. Tên Bạch Hạc này giao cho ngươi! Công Phu Tiểu Tử. Đợi lúc ngươi chuẩn bị bạo cúc hoa của hắn thì chúng ta xông lên làm giúp là được rồi. Kỳ thực các ngươi cũng không biết quá khứ của ta đã từng có một biệt hiệu. Đó là siêu cấp "Bạo Cúc Đạt Nhân" (người bạo cúc lạc quan><)!" Phách Đao khiêng hắc của hắn đi tới một bên, mệt mỏi ngồi nổi mà té trên mặt đất. Nhưng trong miệng lại vẫn không chịu thua, hắn còn chưa nói hết, Tàn Dương suýt đập đầu vào tảng đá. Lạc Vân lại cười đến nỗi thân thể nhũn ra, cũng ngã ngồi trên mặt đất. Bọn họ kỳ thực đều hiểu rõ. Nếu như Lục Minh không có một chút nắm chắc, như vậy hắn sẽ không dừng bước lại.
Tuy rằng không rõ vì sao hắn muốn chạy trốn,rồi vì sao lại muốn ngừng lại.
Nhưng tên Công Phu Tiểu Tử này làm việc phi thường quỷ dị. Mọi người nếu có thể đoán được, vậy mới gọi là kỳ quái đó!
Có điều là, mọi người cũng không phí sức đi đoán trong lòng của Lục Minh muốn cái gì. Chỉ cần biết rằng, hắn có biện pháp đối phó với cường địch Bạch Hạc này là được!
Lục Minh đối mặt với Bạch Hạc. Vẻ mặt nghiêm túc, hắn chậm rãi cởi áo, lộ ra thân thể hoàn mỹ... Song chưởng có mấy sợi kim tuyến thật nhỏ di chuyển tại trong kinh mạch. Chúng không ngừng kết tụ tại ngực, lại chạy dài lên Bách Hội Huyệt ở đỉnh đầu. Rồi lắng xuống đan điền ở tiểu phúc. Lập tức toàn thân giống như chợt lóe lên kim quang. Cả người hóa thành Kim Cương Chi Khu (thân thể kim cương) uy thế như thiên thần. Khí thế ngập trời.
Tựa hồ xua tay một cái chính là xé mây nhìn thấy mặt trời. Nhún chân một cái chính là rung chuyển cả dãy núi.
Bạch Hạc thấy vậy, sắc mặt cũng nổi lên ngưng trọng.
Thân thể hắn tuôn ra ma khí vô tận, dày đặc như quỷ. Trong nháy mắt toàn bộ không gian đều biến thành quỷ vực âm u lạnh lẽo. Ma nhãn của hắn lóe ra. Ba người Tàn Dương vừa nhìn, ngay lập tức lộ ra thần sắc thống khổ, lập tức quay mặt đi. Không dám cùng ma nhãn của Bạch Hạc đối mắt nữa.
"Cáp!" Bạch Hạc nhấc tay, nhẹ nhàng vỗ về phía ngực của Lục Minh. Trong yết hầu của hắn phát ra một tiếng gầm rú. Đây là một môn phát kình "Minh Hạc".
Ở trong phần lớn quyền phái, đều phải nín hơi trầm mặc mới bạo phát được nội kình.
Nhưng bên trong mấy trăm loại lưu phái Nam Quyền, đã có rất nhiều loại phát kình ngược lại. Lợi dụng âm thanh phá ra bật hơi dẫn phát khí cơ của thân thể rung động,.trợ giúp khi tức bên trong bạo phát ra. Đặc biệt là "Bạch Hạc Quyền" nổi bật nhất. Trong đó phát chiêu Minh Hạc Quyền, một chiêu một thức cũng đều lấy thổ khí phụ giúp. Bạch Hạc Quyền trải qua thay đổi diễn hóa của Vịnh Xuân Bạch Hạc, cũng bảo lưu phương pháp bật hơi khai thanh. Một ví dụ rõ nét, chính là Lý Tiểu Long khi đối địch thì phát ra tiếng gọi "A di" kỳ quái . Mặt ngoài là một loại gọi vô ý thức. Có người cho rằng tác dụng là quấy nhiễu tâm thần của địch. Sự thực lại ngược lại. Đây là một loại phương thức bật hơi khai thanh phụ trợ quyền kình của hắn..
Hai tay Lục Minh mềm mại xoay chuyển vòng tròn, ý đồ xoay chuyển chưởng kình của Bạch Hạc.
Nhưng hai tay xoay tròn bị ma thủ của Bạch Hạc mạnh mẽ phá vỡ. Một chưởng vỗ vào trái tim của hắn.
Mà thoáng cái, hai chân Lục Minh hãm sâu vào bùn. Từng tảng lớn đá cuội phía sau đều bị đánh bay đi. Bọn Tàn Dương Lạc Vân vừa nhìn, đều chết lặng .
Chưởng kình này của Bạch Hạc thực sự thật là đáng sợ! Nếu như là quyền kình bên ngoài . Như vậy Tàn Dương có thể tự tin tiếp được. Nhưng loại chưởng kình này là ám kình nhập vào cơ thể . Nếu như mình bị hắn vỗ cho một chưởng vào tâm tạng, phỏng chừng sẽ lập tức thổ huyết ngã xuống đất.
Lục Minh không có thổ huyết. Thân thể hắn chỉ hơi lay động một chút. Đồng thời phần lớn chưởng kình vỗ vào ngực đều bị hắn truyền tới mặt đất. Hơn nữa có phòng ngự cường hãn của Đồng Tử Công tầng thứ mười một. Tuy rằng óc hắn cũng thấy có chút mơ hồ. Khí huyết trong cơ thể bốc lên. Nhưng có thể cứng rắn nén xuống. Đối với kết quả này, không chỉ là Bạch Hạc ở đối diện. Dù là chính hắn, cũng có chút khó tin.
Cứng rắn chống đỡ mà lại không có thụ thương. Điều này làm sao có thể?
Chẳng qua Lục Minh không có lãng phí cơ hội này. Nắm tay nhắm xuống, đáp lễ đánh vào tiểu phúc của Bạch Hạc . Nắm tay tại trong nháy mắt tiếp xúc thì xoay tròn nửa vòng, đánh xuyên qua chân khí hộ thể, mạnh mẽ đánh lên tiểu phúc mềm mại của đối phương. Phương thức xoay tròn ra quyền này có uy lực vượt xa so với đánh quyền thẳng gấp mấy lần. Hơn nữa bản thân quyền kình của Lục Minh cũng đã có lực sát thương khủng. Vì vậy cho dù là Bạch Hạc cũng có loại thống khổ đến nghẹt thở... Kình xoáy của tiểu tử này xuyên thẳng vào ruột cùng dạ dày, làm cho Bạch Hạc sinh ra một loại cảm giác buồn nôn mãnh liệt. Thật vất vả mới mạnh mẽ đè xuống được.
Đối thủ lần trước tạo thành loại thống khổ này cho hắn ít nhất cũng đã là từ mười năm trước. Bạch Hạc không khỏi coi trọng thêm vài phần đối với Lục Minh.
Tiểu tử này là một kình địch. Tuổi còn trẻ mà đã có được thành tựu như vậy. Không giết, ngày sau tất là mối hậu họa lớn nhất!
Sát khí trong lòng Bạch Hạc càng tăng lên, cũng không lui về phía sau đánh tan quyền kình. Mà trực tiếp phản kích Lục Minh, vươn tay trái vỗ xuống khuôn mặt của Lục Minh, trong miệng rống to một tiếng: "A!"
Một tiếng này, bao gồm cả thống khổ cùng chân khí bị Lục Minh làm xáo trộn cùng nhau rống ra. Chưởng kình bên trong dưới sự rung động cộng hưởng, càng bạo phát ra uy lực gấp bội, xuyên thâu thật sâu vào trong đầu của Lục Minh. Đổi thành người thường, bị dính một chưởng này, xương sọ khuôn mặt không bị thương. Nhưng đại não tuyệt đối thành mẩu vụn, hóa thành nước tương, không thể nghi ngờ là phải chết. Thắt lưng cùng đầu cố hết sức uốn lượn về phía sau né tránh, đồng thời hét lên điên cuồng hét lên, phi ra một cước, đánh về hướng đan điền yếu hại của Bạch Hạc. Dùng kế vây Nguỵ cứu Triệu, hóa giải nguy hiểm của mình.
Ầm ầm...
Lục Minh bị một vỗ của Bạch Hạc đánh bay vào mặt đất, hãm sâu xuống đất.
Nhưng Bạch Hạc cũng bị hắn đá cho một cước trúng đan điền, văng lên trời.
Khi Bạch Hạc rơi xuống đất thì thân thể vốn vững như núi cao cũng không được nhịn được lảo đảo một cái lảo đảo. Đan điền yếu hại bị một cước của Lục Minh đá trúng. Đầu ngón chân còn xuyên thấu vào chân khí hình xoắn ốc, quấy nhiễu khí cơ trong cơ thể của hắn. Nếu như không phải là Bạch Hạc có sức chịu đựng siêu cấp cường hãn, đổi lại thành một cao thủ khác. Phỏng chừng sẽ thống khổ mà rên rỉ, thậm chí là ngã lăn xuống đất không dậy nổi rồi!
"A!" Bạch Hạc lại duỗi tay ra, muốn điều chỉnh lại chân khí hỗn loạn trong thân thể của mình. Nhưng sau khi rống ra, mới phát hiện thanh âm của mình khàn giọng vô lực.
"Ngươi già rồi. Chết đi!" Lục Minh bùn đất bẩn thỉu đầy người bò lên. Trong miệng hắn, máu tươi phun ra ồ ồ. Môi cũng cực kỳ đau nhức. Nhưng sát khí càng tăng lên. Khẽ biến hình mang lên mặn nạ bạc. Mắt băng lãnh như Tử Thần .
Lục Minh huy quyền tấn công điên cuồng, liều mạng không sợ chết. Mỗi lần trọng của Bạch Hạc đem hắn đánh ngã xuống đất, chưa tới một phần mười giây, sẽ bị Lục Minh bắn ngược lên lập tức phản kích.
Bạch Hạc biết tiểu tử này bây giờ là một cổ ngoan kình liều mạng. Chờ khi huyết khí dũng mãnh của hắn đi qua. Như vậy tất nhiên hắn sẽ thoáng cái cụt hứng ngã xuống đất. Người tuổi trẻ liều mạng tử chiến như vậy, hắn đã thấy nhiều. Cũng đã giết nhiều! Đương nhiên lực phòng ngự cường hãn giống như tiểu tử này. Thế gian này thật đúng là không có người thứ hai có thể cùng hắn so sánh. Bạch Hạc rất hoài nghi phòng ngự của mình so ra cường hãn kém đối phương .
May là, mình còn có lực công kích mạnh gấp mười lần so với hắn.
Tiểu tử này phòng ngự siêu cường. Nhưng lực công kích không cách nào so sánh với mình. Hơn nữa hắn chân khí không đủ, không cách nào kiên trì chiến đấu thời gian dài. Đây là nhược điểm trí mạng của hắn !
Chết. Tiểu tử này chết chắc rồi!
Nếu như không có tuyệt thế cao thủ tới cứu hắn, hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ! Bạch Hạc khi ra chưởng đồng thời còn cố ý để ý xung quanhi. Không có bất luận cái động tĩnh gì. Xem ra sẽ không có bất cứ kẻ nào xuất hiện nữa. Tiểu tử này chết chắc rồi! Bạch Hạc bật hơi khai thanh, không ngừng kêu to. Song chưởng kẹp tại hai bên tai trái phải của Lục Minh.
Hắn biết, một người có rất nhiều bộ vị yếu đuối. Rõ ràng nhất chính là con mắt.
Nhưng công kích con mắt, lại là khó khăn nhất.
Không ai có thể tùy tiện để địch nhân thương tổn hai mắt của mình. Bất luận kẻ nào cũng đều sẽ ưu tiên bảo hộ con mắt trước tiên ! Nhưng mọi người thường thường quên một chỗ cũng đồng dạng yếu đuối lại trí mạng. Đó chính là cái lỗ tai! Cái lỗ tai bê ngoài không giống như là yếu hại. Nhưng mà nó liên tiếp khống chế thần kinh thăng bằng của cơ thể người cùng thính lực . Chỉ cần một lần chấn động vào tai. Đối thủ sẽ trong nháy mắt điếc tai. Còn có thể không cách nào bảo trì thăng bằng của thân thể mà ngã sấp xuống. Thậm chí sẽ lăn ra bất tỉnh.
Công kích nó, hiệu quả cũng không kém con mắt chút nào...
Trên mặt Bạch Hạc vẫn nghiêm túc như cũ. Nhưng trong con mắt, đã lộ ra tiếu ý của người thắng. Giây tiếp theo, "Tử Thần" mạnh nhất kiêu ngạo nhất trong nước được người người ký thác kỳ vọng cực cao, sẽ thống khổ ngã xuống đất. Rồi sẽ chết thảm dưới công kích liên hoàn của mình.
Một tuyệt chiêu kế tiếp, mình vừa ra, hắn tuyệt đối không thể cứu được. Hắn chắc chắn phải chết !
Giữa lúc Bạch Hạc chuẩn bị sử dụng tuyệt chiêu lớn nhất của mình, Bỗng nhiên hắn thấy trên mặt Lục Minh hiện ra dáng tươi cười chói lọi hơn cả ánh mặt trời. Lúc đầu đối thủ phải là đau nhức phải là điên cuồng hoặc là ngất đi mới đúng. Làm sao lại bình yên vô sự, thậm chí còn tươi cười rực rỡ chứ? Bạch Hạc hiện lên một tia ý niệm trong đầu. Bỗng nhiên phát hiện Lục Minh bắt được song chưởng của mình, rồi truyền đến một loại chân khí khó có thể dùng lời nói rõ.
Kinh mạch của cánh tay trái đen kịt như mực. Chân khí quỷ dị như có tính mạng bắt đầu kéo dài, chảy thẳng vào não.
Kinh mạch cánh tay phải lại nổ tung nứt ra. Mỗi một huyệt đạo đều đang bùng nổ. Máu thịt tung tóe. Mạch máu cùng cơ thể bên trong đều bị thương tổn nghiêm trọng, sâu đến xương tủy. Nó không có hướng lên đầu mà trên đường đi qua vai, ngực rồi chuyển hướng đến đan điền.
Bạch Hạc kinh hãi phát hiện càng dùng chân khí ngăn cản, bùng nổ lại càng là lợi hại hơn... Này cũng là điều đáng sợ nhất !
Trong nháy mắt,hắn phát hiện mình bỗng nhiên ở tại sát biên giới của hai cái hắc động.
Hắc động phía dưới, đưa nửa người của hắn xé mở ra, kéo vào địa ngục sâu thăm thẳm. Hắc động phía trên đưa nửa người hắn kéo lên trên trời. Tiếp đón hắn không phải mà đến thần tiên cùng tiên nữ trong truyền thuyết, mà là thiên quân vạn mã giày xéo. Hơn mười vạn quân đội như hổ sói, đập thẳng vào mặt mà đến!
"Không. Không..." Bản thân Bạch Hạc hắn chính là cao thủ ảo thuật, biết rõ đây là ảo giác. Nhưng mà vẫn đang không cách nào thoát khỏi ảo giác khủng bố. Bởi vì ảo giác là không có thống khổ. Mà hắn bây giờ thân ở trong ảo giác. Mỗi khi bị xé rách một khối da thịt, hắn đều có thể cảm ứng được rõ ràng. Vốn là chỉ có một giây đồng hồ, thần trí của hắn khôi phục lại tỉnh táo. Con mắt thoát ra từ trong ảo cảnh địa ngục cùng bầu trời. Nhưng loại thống khổ vĩnh hằng này đã khắc ghi thật sâu vào trong linh hồn của hắn.
"Ta nói rồi. Cho ngươi một phần đại lễ!"
Trong tay Lục Minh chợt lóe quang mang, giống như tia chớp màu tím, cực nhanh hiện lên trước mặt của Bạch Hạc .
Bạch Hạc dùng hết sức lực lớn nhất né tránh đạo thiểm điện này. Nhưng vẫn bị nó chém qua trước mắt... Chỉ cảm thấy được một loại đen kịt đập vào mặt mà đến. Sau đó thống khổ cùng máu tươi cùng nhau bắn ra tung tóe!
Trời ạ. Mình mù!
Không tới một phần mười giây, Bạch Hạc liền hiểu rõ đối phương đã phế đi hai mắt của mình!
Bây giờ hắn cho dù là một kẻ ngu si, cũng rõ ràng ngày hôm nay đã tiến vào bẫy của đối phương
Thực lực của Tử Thần căn bản là ở trên mình. Hắn chỉ là vì bắt giết mình mà giả vờ yếu. Xong! Mình mất đi con mắt, lại bị phế đi tay phải. Trận này thực sự là thất bại thảm hại! Bạch Hạc kêu thảm một tiếng, phóng người lên.Trên bầu trời, Tàn Dương giống như mãnh hổ đập xuống, trọng quyền nện ở đỉnh đầu của Bạch Hạc.
Lạc Vân cầm bạch kiếm khua lên chém về phía cơ chân của Bạch Hạc.
Phách Đao cũng dùng hắc đao, điên cuồng chém đầu gối bên kia.
Bọn họ đợi thời cơ này, đã chờ lâu lắm rồi. Bọn họ không biết lúc nào là thời cơ xuất thủ. Nhưng biết, tại khi Bạch Hạc chuẩn bị chạy trốn chính là lúc mọi người xuất thủ vây giết. Bọn họ không nghĩ tới Bạch Hạc sẽ bị Lục Minh chém mù hai mắt, trong lòng mừng như điên, lòng tin đại tăng, xuất thủ càng có uy lực. ( mấy cái thằng đánh hôi=.= )
Cơ chân của Bạch Hạc không có bị chặt đứt hoàn toàn. Phản ứng trực giác của võ giả làm cho toàn thân hắn tránh thoát được vây giết.
Lạc Vân chỉ là đâm xuyên qua bắp chân của hắn. Mà Phách Đao chém vào đùi phải của hắn.
Phụ trách chặn đánh trên bầu trời quyền của Tàn Dương bị cánh tay trái còn lại của Bạch Hạc bắt được, hung hăng đánh văng ra, đánh bay Lạc Vân. Hai chân phía dưới kẹp thân thể của Phách Đao. Chỉ cần hắn xoay toàn thân một cái, là đem lưng của Phách Đao vặn thành rách bươm. May là quyền của Lục Minh tới rồi. Quyền như có mắt, đánh mạnh lên mi tâm của Bạch Hạc. Bạch Hạc lại một lần nữa cảm thấy mình rơi vào trong địa ngục. Thân thể bị trăm quỷ cắn nuốt, phi thường thống khổ...
"A!" Bạch Hạc bạo phát ra chân khí cuối cùng, đánh bay Lục Minh, ôm đầu thống khổ rú lên lồng lộn. Nhưng mà uy lực của Thập Bát Khổ Địa Ngục là hoàn toàn không cách nào chống lại. Cho dù bản thân hắn có là cao thủ ảo thuật, ý chí tinh thần kiên cường như sắt thép, cũng thống khổ đến toàn thân co quắp.
"Lão tử bạo cúc hoa của ngươi !" Phách Đao tìm được đường sống trong chỗ chết, vừa nhìn Bạch Hạc thống khổ ôm đầu kêu rên, ác tâm nảy sinh, rút ra một cây chủy thủ, hướng về phía trước đâm một cái.
Rất ngoài ý muốn, Bạch Hạc không có hộ thể chân khí, một đâm liền đâm xuyên vào cái mông của hắn, làm cho Phách Đao kinh ngạc đến nỗi há to mồm .
Tàn Dương cùng Lạc Vân cũng xem đến rớt hàm...
Cánh tay trái của Bạch Hạc như ma nhận chém qua, suýt nữa đem Phách Đao phân thây. May là Lục Minh đúng lúc kéo hắn lại. Một kích của Bạch Hạc thất bại. Hai chân bạo phát ra khí lực cuối cùng, hướng nơi cực xa bay vụt đi, hóa thành bóng đen, chợt hiện vài lần liền biến mất tại phía xa xa của dòng suối nhỏ. Lục Minh vui vẻ, ra hiệu bảo Tàn Dương cùng Lạc Vân đừng đuổi theo. Lạc Vân kỳ quái hỏi: "Ngươi thấy Bạch Hạc sẽ chết sao?"
Lục Minh lắc đầu, nói: "Không biết, có lẽ hắn không sống được. Thế nhưng, nếu như chúng ta muốn giết chết hắn, sợ rằng còn phải trả giá không ít. Vừa rồi ta có loại cảm giác hắn muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận. Cuối cùng ta buông tha công kích, cứu Phách Đao. Hắn mới buông tha đồng thời tìm cách nhanh chóng thoát đi!"
Tàn Dương cũng gật đầu, lau máu tươi bên khóe môi: "Có người nói siêu cấp cao thủ đều có bí kỹ cùng địch chết cùng lúc . Nếu như cứng rắn liều mạng, thật sự nguy hiểm!"
Phách Đao lại nhìn tay của mình, mang theo một chút không dám tin tưởng nói: "Trời ạ. Ta bạo cúc hoa của Bạch Hạc... Ta bạo cúc hoa của một người nam nhân ! Ta bạo xử nữ cho một người nam nhân!"
"Ta không muốn cùng người dâm đãng lại hèn mọn như ngươi nói như thế. Ngươi cách xa ta ra một chút!" Tàn Dương rất choáng váng. Mọi người liều mạng giết địch. Người này lại nghĩ bạo cúc hoa!
"Cái này kêu là người bạo cúc hoa của người khác. Người khác bạo lại! Bạch Hạc thích bạo cúc hoa người khác. Ngày hôm nay gặp báo ứng liễu! Có điều là Phách Đao. Ngươi đừng cao hứng quá sớm, sớm muộn cũng có người bạo cúc hoa của ngươi !" Lạc Vân nói thường thường rất có đạo lý. Phách Đao đầu tiên là nghe thì hoa chân múa tay vui sướng, nghe tiếp phía sau, khuôn mặt lập tức đen lại. Hắn cũng không muốn bị người bạo cúc hoa!
"Đi thôi. Nếu không đi, cẩn thận chúng ta cũng thành chim sẻ. Bạch Hạc là bọ ngựa. Chúng ta là chim sẻ. Nói không chừng còn có thợ săn đó!"
Lục Minh vừa nói như thế. Tàn Dương Lạc Vân cùng Phách Đao đều sợ đến phát run. Bây giờ chân khí thể lực hao hết, nếu như lại tới một cường địch. Như vậy thực sự là xong đời.
Bọn họ không kịp hoan hô thắng lợi, liền nhanh chóng theo Lục Minh chuồn thẳng.
Ở ngoài năm km, Bạch Hạc mù hai mắt, toàn thân bị thương nặng đang chạy liều mạng điên cuồng, vo cùng thảm hại.
Bỗng nhiên, có người thoáng hiện ở trên bầu trời. Một quyền đem hắn đánh lăn trên mặt đất.
Người này to lớn như cự nhân, đứng thẳng trong thiên địa, mơ hồ có loại cảm giác so với núi cao càng thêm cao to hơn. Hắn đối mặt với Bạch Hạc mắt mù trên mặt đất . Toàn thân cất giấu lực lượng bạo tạc, hết sức bình thản nói: "Bạch Hạc huynh. Cần Thiên Phong tiễn ngươi một đoạn đường không?"
"Hình Thiên Phong. Ngươi hôm nay giết ta, nhất định sẽ hối hận! Ngươi muốn Ma Dương Châu trong tiểu phúc của ta sao? Năm mơ đi. Cho dù ta tự bạo, đem toàn bộ thân thể nổ thành mảnh nhỏ, cũng sẽ không cho ngươi được tiện nghi!" Bạch Hạc phẫn nộ quát: "Hình Thiên Phong. Nếu như ngươi muốn học Ma Công của ta. Phải đưa ta trở lại bên người của thái tử. Bằng không, cái gì ngươi cũng đều không được! Muốn thử xem uy lực chân khí tự bạo của ta sao. Vậy hãy thử xem đi!"
"Cáp. Bạch Hạc huynh, nói cứng như vậy, ngoại trừ chứng minh ngươi chột dạ ra, không làm gì được."
Hình Thiên Phong cười lạnh nói: "Ngươi trọng thương như vậy. Còn muốn sống? Không chỉ Ma Dương Châu trong tiểu phúc của ngươi, còn có tất cả chân khí còn lại của ngươi. Ta đều sẽ hấp thu không còn một chút. Ngươi với ta mà nói, chỉ là một thứ thức ăn không tồi mà thôi. Ngươi cho là ngươi cùng ta nổi danh, thực sự đại biểu cho cái gì sao? Nực cười. Một tay ta có thể bóp chết ngươi!"
Bạch Hạc biến sắc, cấp tốc vọt người mà chạy. Hình Thiên Phong như mây đen đè xuống. Song chưởng bóp chặt Bạch Hạc. Không nhìn hắn giãy dụa, năm ngón tay cứng như sắt thép cắm thẳng vào trong đan điền tiểu phúc của Bạch Hạc. Một tay kia cắm sâu vào trái tim.
Bạch Hạc trong thống khổ cực độ kêu thảm liên tục, tựa hồ muốn giãy dụa tự bạo. Nhưng mà thân thể không khống chế được, hoàn toàn bị Hình Thiên Phong quản chế.
Dần dần, chân khí của hắn bị Hình Thiên Phong dùng bí pháp hút hết. Khí huyết khô cạn gần chết.
Hình Thiên Phong đem Bạch Hạc mềm nhũn ném trên mặt đất, trong tay cầm một viên tiểu châu hắc sắc,cười lạnh nói: "Tại trước khi chết, ngươi hảo hảo sám hối đi. Kẻ yếu giống như ngươi, căn bản không nên sống ở trên đời này. Càng không nên kiêu ngạo như thế ! Lấy trí tuệ của ngươi, ngươi tối đa chỉ là môt thằng ngốc luyện võ công vài chục năm!"
Một trận gió thổi qua, thổi bay lá rụng. Hình Thiên Phong biến mất.
Bạch Hạc ngã vào trong vũng máu . Ngực phun máu tung tóe. Trái tim đập càng ngày càng chậm. Hắn tựa hồ có thể thấy cánh cửa địa ngục đang mở ra...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.