Khi Lục Minh mang Ôn Hinh phu nhân trồi lên mặt nước, là hắn hôn nàng không tha. Nhưng khi hắn ôm Avrile trồi lên mặt nước, là Avrile hôn hắn không tha. Cái này không phải do nàng quá lợi hại, mà là do hít thở không thông, theo tiềm thức hôn môi hắn, rồi hút lấy Tiên Thiên Chân khí do hắn truyền vào, duy trì sinh mạng. Cho đến khi nổi lên mặt nước, Lục Minh vội vàng tách nàng ra, rồi lau nước trên mặt nàng, giúp nàng khôi phục hô hấp... Avrile vương phi đau đớn ho khan không ngừng, ho đến nước nước mắt bắn tung tóe! May mà, nàng được Lục Minh trợ giúp, cũng thành công đến bí động. Ôn Hinh phu nhân thấy Lục Minh mang Avrile trở về, trong lòng không khỏi thả lỏng ra, vui mừng vô hạn, vội vàng đưa tay kéo hai người lên. Chẳng ai ngờ, Avrile vương phi đang thở dốc, chưa kịp bình tĩnh đã kinh hoảng hét ầm lên : "Rắn, có rắn, có rắn cắn tôi!" Tay của nàng, mò xuống mông chụp chụp, tựa hồ như có rắn cắn nàng thật vậy. Ôn hinh phu nhân và Lục Minh bị nàng làm cho hoảng sợ, có rắn?!!! Lục Minh nhanh chóng vươn tay ra, mò xuống váy nàng, muốn chụp lấy con rắn thay nàng. Quần áo rách ra, thật sự là chỉ có một con cá thân dài bơi ra, lội về phía trước, Lục Minh dùng Dạ Minh Châu xem xét, phát hiện ra đây chỉ là cá, trong lòng nhất thời bình tĩnh lại. Rắn biển, cơ hồ con nào cũng có độc, nếu quả thật bị rắn biển cắn, cũng không biết rằng bản thân tiêu hao hết Tiên Thiên Chân Khí có cứu được một mạng của nàng hay không. May mà đây chỉ là cá, không phải rắn, cái mạng nhỏ của Avrile không bị nguy hiểm gì. Có lẽ lúc mang nàng lại đây, làm cho con cá này chấn động, chui vào trong váy của nàng, nhưng không tìm được đường ra, và kết quả là làm loạn lên, và làm nàng hiểu lầm. Lục Minh cười thầm, vội vàng an ủi nàng : "Là cá, không phải rắn, đừng sợ, nó không cắn đâu!"Avrile vương phi thấy rõ là cá rồi, trong lòng cũng thầm thở phào, nhưng vẫn lo lắng nói : "Nó cắn tôi... cắn rất đau!" "Tôi... tôi xem giúp cô... Lục Minh không còn cách nào, hắn cúi nhìn, thấy bắp đùi của Avrile vương phi quả thật có máu, xem ra nàng thật đúng là đã bị cạp rồi. Ôn Hinh phu nhân thấy chổ bị cắn là bắp đùi, vội vàng quay đầu tránh né, sợ rằng Avrile có mình bên cạnh mà xấu hổ. Nàng xoay người muốn chạy, Lục Minh quay lại nhìn thấy thân thể của nàng, lập tức lấy từ trong trữ vật không gian ra một bộ đồ, đưa qua : "Thay đồ của con đi! Nước biển rất lạnh, quần áo không thay, nếu ngã bệnh thì phiền phức!"Ôn Hinh phu nhân lấy cớ này rời đi, cầm lấy quần áo, rồi tìm một chổ được thạch nhũ che lấp mà thay bộ đồ ướt sũng ra, mặc quần áo của Lục Minh vào. Bên này, Avrile vương phi vừa xấu hổ vừa thẹn, nhưng không thể không để cho Lục Minh xem xét. Mặc dù chỉ là cá, nhưng nế trong răng của nó có vi khuẩn, vậy thì cũng rất nguy hiểm... nhưng chổ bị cắn lại là bắp đùi, nếu để cho hắn xem, thì mình phải mở hai chân ra, giang rộng tất cả ra trước mặt hắn? May là Ôn Hinh đã đi thay đồ, nếu không càng thêm xấu hổ. Lục Minh ôm nàng đặt lên một nền đá, rồi cầm lấy Dạ Minh Châu soi vào vết thương. Avrile vương phi trong lòng kinh hoảng, nhưng không còn cách nào, đành phải phối hợp mở hai chân ra, nàng không thể ngừng được sự ngượng ngùng cũng như xấu hổ, nên đành lấy tay che mặt lại, để giảm bớt sự xấu hổ này. Dạ Minh Châu để sát vào, mặc dù ánh sáng rất yếu ớt, nhưng lại tạo thành một cảnh đẹp mông lung không nói nên lời. Thân thể của Avrile vương phi trắng noản nhẵn nhụi, rất khác so với làn da thô ráp của phụ nữ phương tây, làm cho Lục Minh không khỏi thầm than, dù hình dáng nữ tính của phụ nữ phương tây không khác gì so với phụ nữ phương Đông, nhưng tính chất lại kém xa. Lỗ chân lông thô to, bộ xương cũng tương đối lớn một chút, nên có người gọi phụ nữ phương tây là "Đại dương mã" cũng không phải là không có đạo lý. Da tay của Avrile vương phi chăm sóc rất tốt, thân thể cũng như vậy, không có bộ xương thô to như phụ nữ phương tây bình thường, chỉ nhìn và thân thể đơn thuần, nàng không khác gì cô gái phương đông. Nàng mở hai chân ra, làm cho Lục Minh có thể thấy rõ ràng, bên dưới cái quần lót trong suốt kia, là một phần đất màu vàng nhỏ lên, như ẩn như hiện. Quần lót do quá mỏng lại bị nước biển làm ướt nhẹp, dán chặt vào da, "tiểu hoa viên"cũng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng... Lục Minh thầm nuốt nước miếng một cái, quan sat tiểu hoa viên của một phụ nữ phương tây trong khoảng cách gần như vậy, thật đúng là lần đầu tiên. Đương nhiên, xem phim sex thì không tính rồi... Đây là người thật, nó chân thật trình ra trước mắt mình, mơ hồ tản ra một chút nhiệt khí! Lục Minh cảm thấy có chút xúc động. Trước mắt không chỉ là một phụ nữ phương tây, mà còn là một vương phi, bây giờ nàng mở hai chân ra không hề giữ lại, đưa tiểu hoa viên ra trước mặt mình, nếu không có chút xúc động, tên đó chắc chắn là "Đông Phương Bất Bại"rồi. Ngẩn người ra khoảng vài giây đồng hồ, Lục Minh ý thức được Ôn Hinh phu nhân đã thay đồ xong rồi, vội vàng xem xét vết thương. Vết thương ngay bắp đùi, dường như gần ngay tiểu hoa viên, trên đó có hai dấu răng thật nhỏ, lại còn chảy ra một chút máu tươi, xem ra Avrile vương phi bị cắn không nhẹ, Lục Minh dùng Tiên Thiên Chân khí dò xét một chút, phát hiện ra không độc, mới thở phào một hơi. Đầu tiên là cúi xuống, giúp nàng cầm máu từ hai lỗ nhỏ, rồi dùng Tục Mệnh dịch vẽ loạn một chút. Ngón tay đã rất cẩn thận rồi, nhưng vô ý đụng đến tiểu hoa viên của Avrile vương phi. Nhưng hắn có thể cảm thấy, nhiệt độ của nơi đó càng lúc càng cao, cánh hoa run rẩy, cuối cùng cùng chảy ra một thứ hoa lộ mê người, Lục Minh không kỳ quái phản ứng của Avrile, hắn đã sớm biết trong quá trình dùng Tiên thiên chân khí trị liệu, người nữ sẽ sinh ra phản ứng mẫn cảm. Thứ hai là làm ra tư thế bại lộ này trước mặt mình, để cho mình vừa nhìn vừa sờ, làm một người phụ nữ, khẳng định sẽ ngượng ngùng, khẳng định sẽ có phản ứng... Lục Minh chỉ có thể giả bộ như bản thân không phát hiệu ra hoa lộ chảy ra từ quần lót, vẽ loạn Tục Mệnh dịch lên vết thương, phối hợp với Tiên thiên chân khí, giúp điều trị vết thương của nàng. Phải nhanh chóng trị hết, nếu không về sau để cho chồng nàng nhìn thấy, ở chổ nhạy cảm này mà có một vết cắn, nói không chừng có thể hoài nghi nàng! Không đúng!!! Tâm niệm Lục Minh vừa động, đột nhiên phát hiện ra một chuyện động trời! Căn cứ vào mùi thơm này, thì Avrile vương phi tựa hồ là một... Vừa rồi chuyên tâm chữa trị vết thương cho nàng, nên không nghĩ đến chuyện này, ý thức vẫn còn cảm thấy nàng đã có chồng, không thể nào... Nhưng mà, mùi thơm này, không phải là gái trinh mới có sao? Lục Minh càng nghĩ càng thấy không thể, đương nhiên, hắn không thể hỏi trực tiếp đối phương có còn trinh hay không, như vậy xấu hổ muốn chết. Hắn móc trong trữ vật không gian ra một cái áo sơ mi, đưa cho Avrile, rồi làm ra vẻ thầy thuốc, nói : "Bởi vì vết thương gần chổ nhạy cảm, nên sau khi trở về, trong lúc nghỉ ngơi, thời gian ban đầu tốt nhất là không nên sinh hoạt vợ chồng. Chờ cho lành hẳn lại, nếu không sẽ để lại sẹo..."Hắn muốn nghe Avrile hỏi rằng bao lâu thì có thể làm, như vậy có thể khẳng định nàng không còn trinh. "Sẽ không... không có"Avrile vương phi cố nén ngượng ngùng, vội vàng cầm lấy áo của Lục Minh, đi theo ánh sáng của Dạ Minh châu, thay quần áo, rồi lại hỏi trong bóng đêm : "Thật sự không để lại sẹo?" Vừa rồi nàng mở hai chân ra để mình trị liệu, bây giờ mặc quần áo vào, lại còn trốn ở đằng xa nữa. Lục Minh phát hiện ra, bản thân thật không hiểu nổi phụ nữ nghĩ gì. Hắn nghe lời của nàng hỏi xong, tựa hồ như phán đoán của mình rất chuẩn xác, nàng thật sự là một xử nữ. Nhưng vẫn nói nàng chú ý một chút, qua vài ngày rồi mới được have sex. Trong lòng thật muốn hỏi thẳng nàng rốt cục có phải là gái trinh hay không. Đoán già đoán non mãi vẫn không ra! Nếu nàng là xử nữ, thì mùi thơm trên người của Ôn Hinh phu nhân cũng có đặc điểm như vậy, thì nàng ta cũng là...! Nhưng mà, nếu Ôn Hinh phu nhân là gái trinh, thì tiểu Đậu Đậu từ đâu mà có?? Rớt từ trên trời xuống? Nhận con nuôi? Hay của vợ trước? Trong lòng Lục Minh rất phiền não, hắn cảm thấy tiểu Đậu Đậu và Ôn Hinh phu nhân có một mối quan hệ không nói nên lời. Nếu nhìn từ trạng thái bán huyền diệu, thì phát hiện ra thân thể của hài người chói sáng giống nhau. Hai người chắc chắn là thân phận mẹ con. Nhưng hết lần này đến lần khác, cái mùi thơm trên người Ôn Hinh phu nhân... Nếu Avrile vương phi là một xử nữ, vậy thì tốt rồi, như vậy có thể chứng minh cái mũi mình không ngửi lầm, có thể xác định suy đoán của mình! Trong lúc vô ý, hắn nhìn xuống thân thể của mình, có cái gì đó giống như thần thương của mình vậy, nhất thời hét lớn : "Quần áo của mình đâu?"Hắn hét lên, làm cho Ôn Hinh phu nhân và Avrile vương phi đồng thời xấu hổ. Người này đến bây giờ mới ý thức được là không mặc quần áo, từ lúc hắn trộm cái thùng rượu về, đã trần như nhộng rồi... Bất quá, bởi vì trong lòng hắn chỉ lo cứu người, nên mới quên đi. Trong lòng hai nàng vừa nghĩ, không khỏi một trận cảm động! Ôn Hinh phu nhân thì tốt rồi, nhưng Avrile vương phi thì xấu hổ cực kỳ, nàng chẳng những dọc đường nhìn thân thể của hắn, mà vừa rồi hắn còn tự chữa trị cho mình, rồi nhìn trộm vô số lần. Đặc biệt là khi hắn đụng đến bắp đùi của mình, cảm giác như lúc ấy hắn muốn làm... Lúc ấy, nàng cắn chặt răng không rên rỉ, nhưng hoa nhỏ ở dưới thì kích động đến run rẩy, chảy ra hoa lộ, nàng cũng biết, thậm chí còn mơ hồ có khát vọng, hy vọng có thể để long thương của hắn đâm vào, bù đắp lại sự mất mác trong lòng... Sau khi mặc quần áo vào, đã che lại chút chút, mới thấy tốt hơn, nhưng hắn đột nhiên kêu lên như vậy, làm cho nàng nhớ lại quái vật uy phong lẫm liệt khi nãy, nhất thời toàn thân vô lực mềm nhũn ra, không khỏi một trận xấu hổ. "Quần áo ở đây!"Ôn Hinh phu nhân đưa cho Lục Minh một cái quần lót. Nàng đã sớm nghĩ đển cảnh Lục Minh không có đồ mặc, cho nên, nàng chỉ thay bộ đồ vận động bên ngoài thôi, để lại quần lót cho hắn, hơn nữa đây là quần lót của hắn, nàng cũng không thể mặc vào, nếu không chẳng phải hai người đã tiếp xúc gián tiếp tại nơi đó? Lục Minh xấu hổ cầm lấy cái quần lót, vội vàng đè chặt long thương vào trong, tránh cho Ôn Hinh phu nhân và Avrile vương phi nhìn thấy xấu hổ. Hắn cũng không nghĩ rằng các nàng đã sớm nhìn thấy, trước đó không nói, nếu hắn không hét lên, thì các nàng cũng không phát hiện ra. Avrile vương phi chỉ mặc cái áo sơ mi thôi, bên dưới không có quần, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp và an toàn, bây giờ vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh, lại mặc quần áo của hắn vào, cảm thấy áo của hắn như là hắn đang ôm lấy mình vậy. Trong lòng kích động, nàng bước lại, giang tay ra ôm lấy Lục Minh và Ôn Hinh phu nhân, lớn tiếng khóc lên. Đem tất cả những lo lắng, âu lo, sợ hãi, tuyệt vọng cùng với tâm tình mất mac phát tiết ra, cuối cùng, dù khóc nhưng vẫn cười, hôn lại hai người, đặc biệt là Lục Minh, nàng càng cuống quít hôn môi hơi, kích động nói : "Tiểu tử đáng yêu, tôi thật cao hứng, anh là dũng sĩ cường đại nhất, là đại anh hùng, anh đã cứu chúng tôi, tôi thật cao hứng! Những chuyện xảy ra đêm nay, cả đời tôi sẽ không quên, đây là kinh nghiệm quan trọng nhất trong đời tôi!" Đối với nụ hôn đầy kích động của Avrile, Ôn Hinh phu nhân cũng chỉ cười cười,đưa tay vuốt ve mái tóc ướt sũng của Lục Minh, xem như là đã khen hắn! Trong lòng Lục Minh đắc ý vô cùng, bản thân đã thành công rồi, trong lúc nguy hiểm đã cứu được Ôn Hinh phu nhân! "Tiểu hầu tử, xem ra nơi này là bí động cất giấu bảo vật của Uy quân, chúng ta đi xem một chút đi, bọn họ rốt cục ẩn giấu cái gì"Ôn Hinh phu nhân vừa rồi không phá rối Lục Minh và Avrile vương phi, mặc dù có Dạ Minh châu trong tay, nhưng nàng không có tâm tình tầm bảo. Bây giờ, tất cả mọi người đã thoát hiểm, nàng cũng một lần nữa nổi lên lòng hiếu kỳ. Uy quân rốt cục cất giấu bảo vật gì mà phải đem đến đây? Trải qua vài chục năm mà vẫn không nghĩ biện pháp lấy nó đi? Hay là bọn họ quên? Hoặc là có nguyên nhân khác?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]