"Thế gian này thực sự có Tần Hoàng bảo kiếm sao? Xem chút nào!" Lục Minh cũng có nghe nói qua nhưng không biết sự thực thế nào.
Cảnh Hàn tháo vải trắng, lộ ra vỏ ngoài màu đen của một thanh kiếm cổ, chuôi kiếm cũng không có trang trí gì nhiều, cổ phác vô hoa. Chất liệu màu đen kì lạ, không giống sắt thép thông thường. Nhớ trước đó, Niếp Thanh Lam cũng đưa cho Lục Minh một cái nhẫn có chất liệu như này, cái này thậm chí càng xám xịt hơn. Nàng từ từ rút trường kiếm ra, phát hiện trường kiếm này không sáng như trường kiếm bình thường, có vẻ cực kì ảm đạm. Không có tinh quang, cũng chẳng có kiếm khí uy bức.
Cảm giác như nó là do một khối thép tạo thành, chưa trải qua luyện chế.
Trên thân kiếm có tế văn màu đỏ sậm trải rộng, có vẻ như là máu người, nhưng sự ăn mòn kim loại hầu như không có càng làm cho người xem ngạc nhiên.
Kiếm này khá dài, dài hơn rất nhiều so với trường kiếm bình thường, Cảnh Hàn cảm giác chất liệu của nó so với bình thường tốt hơn mấy lần. Lúc rút kiếm thì có một chấn động vô hình, âm âm. Như thể nhắc nhở mọi người nó không phải là vật phàm.
"Đây là kiếm gì?" Lục Minh thấy trên kiếm không có khắc chữ, hoa văn điêu khắc cũng không có.
Bảo kiếm thường có khắc các danh tự kiểu như bạch hồng, huyết lãng, phi vân… hoặc là có đặc tính huyết tào hay có kiếm vân điêu sức khác bình thường.
Nhưng thanh kiếm này hoàn toàn không có những thứ đó, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-van-tue/1546500/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.