Chương trước
Chương sau
Trước khi Lục Minh về chổ ngồi, vài người chủ sự chạy đến chúc mừng, nhưng lại nhỏ giọng nói : "Anh có thể trì hoãn một chút được không? Nếu đại thắng, mọi người đương nhiên thích, nhưng sợ rằng không đủ thời gian... được rồi, chúng tôi không nói gì cả, anh đánh tốt lắm!"
Lời này làm cho Lục Minh thiếu chút nữa té xĩu, bọn họ tưởng đang đóng phim sao?
Trên lôi đài chính là chém giết sống chết, bây giờ hợp lý nhất chỉnh là một kích chết liền, dùng thời gian nhanh nhất để đánh bại đối phương, vừa muốn khích lệ đồng đội vừa đả kích tinh thần của đối phương, bọn họ còn tưởng rằng đối phương không có thực lực sao? Đối thủ chân chính còn ở phía sau! Bọn họ chuẩn bị trêu đùa mình, cho đến cuối cùng, mới đánh bại mình, leo càng cao, thì té càng thảm, chiêu thức và tâm địa của kẻ địch cũng rất âm hiểm.
Trở về khu nghỉ ngơi, Tà Dương nhìn Lục Minh, đột nhiên hỏi : "Tôi chuẩn bị khiêu chiến một trong mười đại cao thủ của đối phương, anh cảm thấy tôi khiêu chiến người nào có thể giành phần thắng"
"Hai tuyển thủ nặng ký, chẳng qua, tôi nghĩ anh không cần làm vậy, hay là, anh đi khiêu chiến tuyển thủ Indonesia Li Molun hoặc tuyển thủ Tây Ban Nha Tư Đặc Tá Phu Khắc đi, nhất định phải cận thận nhược điểm công kích của bọn họ. Tôi không nói nhiều, anh tự biết nên làm gì..."Lục Minh vỗ vai Tà Dương, trở về khu nghỉ ngơi ngồi xuống, đám cổ động viên liều mạng hét to, rồi vây lại, sử dụng chiến thuật biển vú lấp người, đuổi tất cả đám lang tránh ra cùng đám phóng viên chụp ảnh, trừ phóng viên của đài truyền hình ra, các phóng viên khác không được phép đến gần.
Vương Đổng và Lại mập mạp chạy nhanh lại, đưa nước cùng khăn mặt.
Ba phút quảng cáo qua đi, Tà Dương xin phép khiêu chiến đối thủ Tư Đặc Tá Phu Khắc, lần đầu tiên khiên chiến một trong mười đại cao thủ, hơn nữa còn là một người có thực lực siêu cường, nhất thời làm mọi người hưng phấn.
Tuyển thủ Tà Dương, có thể chiến thắng đối thủ hoàn mỹ như Kungfu Panda hay không.
Tên Tư Đăc Tá Phu Khắc kia, từng biểu diễn trước mặt mọi người, bẻ cong tám thanh thép thô cứng, tùy y đánh gãy cây côi lôi đài của sàn quyền anh, một bao cát trăm ký bị hắn đánh một quyền thật mạnh, bao cát không động, nhưng cát thì chảy ra khắp nơi. Bởi vậy có thể thấy được, sức mạnh của Tư Đặc Tá Phu Khắc kinh người thế nào, tuyển thủ Tà Dương là ngạnh công, thật sự có thể đối địch được không?
Trong lòng mọi người đều có nghi vấn này.
Nếu như không thể toàn thắng như Kungfu Panda, như vậy, Tà Dương còn muốn ra sao? Chẳng qua, tỉ lệ cá cược 1:9 của Tà Dương vẫn có rất ít người đặt, hơn nữa, nội dụng cá cược là hắn có thể sống qua hiệp đấu thứ nhất, chứ không phải là chiến thắng đối thủ.
"Các em cảm thấy ai sẽ thắng?"Trầm Khinh Vũ hỏi Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn.
"Không biết"Cảnh Hàn chỉ quan tâm đến một mình Lục Minh, đối với người khác nàng lười phân tích lắm. "Có thể, em cảm thấy Tà Dương có lẽ chiếm ưu thế hơn, nếu ý chí của hắn đủ mạnh, hắn có thể chiến thắng"Niếp Thanh Lam trải qua một hồi cân nhắc, cuối cùng đoán, nhưng lại hỏi ngược Trầm Khinh Vũ : "Chị Trầm, chị cảm thấy thế nào? Tà Dương và Tư Đặc Tá Phu Khắc ai mạnh hơn, nếu là chị, chị sẽ đặt cho ai?"Niếp Thanh Lam muốn nghe ý kiến của Trầm Khinh Vũ, nàng phát hiện ra khi Trầm Khinh Vũ nhận định một món đồ, thường thường luôn tìm ra các lỗi cực nhỏ.
"Tà Dương nếu chưa đánh qua với Ảnh, ưu thế của hắn sẽ lớn hơn nữa, thủ thắng rất nhanh, nhưng hắn cũng sẽ nhanh chóng bị người ta giết chết... Bây giờ, chị muốn thắng tiền, em biết chị nên đặt cho ai rồi chứ"Trầm Khinh Vũ cười, ôm lấy Giai Giai nói : "Giai Giai có muốn đi tặng hoa cho tên xấu xa kia không?"
"Không, không đi!"Giai Giai muốn đi, nhưng nàng nhìn thấy xung quanh Lục Minh toàn là con gái, cảm thấy không nên để lộ quan hệ tuyệt vời của mình và hắn.
"Chờ hắn về phòng nghỉ đi! Chúng ta cùng đến!"Niếp Thanh lam cũng muốn làm nũng với Lục Minh, muốn ôm hắn một cái.
Cách đó không xa, Hoắc yêu nữ còn Cam Điền quỷ tinh linh ngồi ở phía trước, đang thương lượng nên tiếp cận Lục Minh thế nào để tặng hoa.
Về phần Tiểu Hoa MM, nàng mặc kệ Lục Minh, lấy ra cái kính viễn vọng, nhìn xa xung quanh, tựa hồ như muốn kiếm người đẹp trai trong đống người này, chị Trang thì ngồi im lặng, nàng không có hứng thú với việc đấm đá này, bởi vì cổ vũ cho Lục Minh nên mới đến đây, nàng đã thấy sự mạnh mẽ của Lục Minh, bây giờ cũng không lo lắng. Còn lại là Giang Tiểu Lệ và Mục Thuần hai nàng.
Giang Tiểu Lệ cầm trái bóng bay, cùng với các bạn thân, chạy đến làm nũng với Lục Minh, kêu lên đại thúc, chú thật lợi hại.
Còn một đám con nít sinh năm 90, thì đang muốn xông lên xin chữ ký của Lục Minh, dù kí tên không được, còn viết lên trên giấy dòng chữ : Kungfu Panda, một mình đấu vua.
Vương Đổng, Lại mập mạp cũng đám người Đổ Tử Liên liều mạng cưỡng chế các nàng về chổ ngồi, đừng quay đầu làm phiền người khác.
"Bò sữa lớn? Oa, thật lớn!"Giang Tiểu Lệ vốn muốn trở về, vừa nhìn thấy nữ hoàng bệ ha Mục Thuần với cặp ngực siêu siêu cấp cầm hoa tươi chạy đến, nhất thời cảnh giác, ngăn nàng lại hét lớn : "Đại thúc phải nghỉ ngơi, cô đừng qua đó quấy rầy chú, cứ đưa cho tôi! Cô là ai, sao lại biết đại thú?"Trực giác của Giang Tiểu Lệ cho biết người này không đơn giản, bộ ngực khổng lồ cùng gương mặt xinh xắn, tuyệt đối dụ dỗ được đàn ông, nên không thể để cho nàng ta tiếp cận đại thúc.
"Chưa cho em!"Mục Thuần đem bông hoa lớn nhét vào lòng ngực Giang Tiểu Lệ, thừa dịp nàng ta ngạc nhiên, đã chạy lại, mở hai tay ôm lấy Lục Minh.
"Đi mau, kẻ địch đang nhìn chằm chằm anh, nếu biết em là bạn của anh, chắc chắn sẽ ám sát em!"Lục Minh cảm thấy cánh tay bị sự mềm mại của cặp ngực kia cạ cạ làm cho tê tái, trong lòng phê quá, nhưng ngoài miệng vẫn đuổi nàng đi.
Kẻ địch nhìn thấy là một chuyện, để cho Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn các nàng nhìn thấy thì mới chết.
Hơn nữa, tên gian tặc Mục Chi Hiên khẳng định cũng tới, nếu để cho hắn phát hiện ra thì mình không chết mới là lạ, phỏng chừng mình không còn đường quay trở lại Lam Hải, hắn dùng bom cho nổ tung Phương Phỉ Uyên luôn đó nha.. Cho nên, tuyệt đối không thể làm ra vẻ quen biết Mục Thuần.
"Người nhát gan, em không sợ thì anh sợ cái gì!"Mục Thuần liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nghe lời xoay người rời đi.
"Giống như... như một ngọn núi hùng vĩ vậy, chẳng qua, ngực chị ấy quá lớn, không sợ lực hấp dẫn của trái đất sao?"Giang Tiểu Lệ vừa học xong phần vật lý có nói về lực hấp dẫn. Nhưng nàng thật sự hoài nghi lực hấp dẫn này có tồn tại hay không. Ngoài ra, nàng thấy Mục Thuần ngoan ngoãn rời đi, không quá si mê quấn quýt lấy Lục Minh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng chạy nhanh về chổ ngồi, làm ra vẻ ngoan ngoãn trước mặt đại thúc, nhưng vẫn đem ý định kia đi hỏi Hạ Linh.
"Không biết, có lẽ là độn lên hay sao ấy..."Hạ Linh cũng xác định được, nếu nàng là bạn của Lục Minh, khẳng định sẽ không rời đi dễ dàng như vậy, hơn nữa còn chưa nghe nói Lục Minh có một người bạn gái ngực siêu khủng như vậy.
Chúng nữ đều không biết Mục Thuần, chỉ có Trầm Khinh Vũ cười ảm đạm, người biết rõ Lục Minh từng chi tiết nhất, vẫn chỉ là Trầm nha đầu nàng.
Giữa sân, Tà Dương và Tư Đặc Tá Phu Khắc đã bắt đầu chém giết, hai bên tung quyền vào nhau.
Bắt đầu mọi người chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm, không biết được uy lực của quyền hai bên, nhưng cuối cùng Tà Dương bị Tư Đặc Tá Phu Khắc ôm lấy chân, hung hăng nện lên lôi đài, mọi người mới kinh hãi trợn mắt. Đá lót ngay ngoài mặt sàn đấu, nứt nẻ um sùm, đá vụn văng lung tung, khi Tà Dương đứng lên, tất cả mọi người nhìn thấy sau lưng hắn, cái sàn đá bị lõm xuống một lỗ thủng thật sâu...
"Hự..."Tà Dương ói ra một ngụm máu.
Hắn không để ý đến việc trọng tài hỏi có tiếp tục hay không, vẫn ngoắc ngoắc về hướng Tư Đặc Tá Phu Khắc, ý bảo hắn lại đây.
Vừa mới ăn một đòn của đối thủ, hắn muốn đáp trả lại.
Trong lòng Tà Dương bắt đầu xúc động, Tư Đặc quả nhiên am hiểm phòng ngự phản công, hơn nữa tinh thông kỹ thuật đánh nhau của quân hân, vừa rồi bất cẩn một chút, làm cho hắn nện xuống đất. Đối mặt với năng lực phòng ngự cường hãn của Tà Dương Tư Đặc cũng có chút kinh ngạc, vừa rồi hắn nghĩ tiểu tử kia chắc chắn xong rồi, hắn đã ném hết sức xuống lôi đài, mà còn cho thêm một cái cùi chỏ nữa.
Không thể tưởng được khí lực liều mạng giết người kia, lại chỉ làm cho tiểu tử này phun máu.
Xem ra, tiểu tử này thật đúng là một kình địch.
Hắc Báo dưới đài kích động rống lên : "Tà Dương, hạ bàn ( Bên dưới),tất công hạ bàn của hắn, đối mặt với nắm tay của hắn làm gì. Mày đánh vào chân hắn, hắn còn đứng vững được đâu, mày không biết suy nghĩ hả?"
"No No, cái này không được, ta sẽ không mắc mưu!"Tư Đặc không ngờ lại nghe hiểu tiếng Hán, nhưng cách nói chuyện lại làm cho người ta choáng váng.
"Vậy thử một lần!"Tà Dương hét lớn, từ một người thanh niên văn tú biến thành một mãnh hổ, phóng lại, Thập Tam Thái Bảo bạo động, làm cho thân thể cứng như sắt, đối kháng với đối phương một quyền, không chút tổn hao, ngược lại còn bắt được nắm tay của Tư Đặc, chân sát mạnh mẽ đá vào phần chân trụ của Tư Đặc. Hành động này làm cho Tư Đặc bị dọa nhảy dựng lên, thân thể hắn trở nên khẩn trương tột độ, không ngờ tiểu tử sắt trước mặt lại biến thái như vậy, nhanh chóng tránh né cú đá kia.
Một đá thật mạnh của Tà Dương đạp thẳng lên lôi đài, làm cho nó bị thủng một lỗ xuống, đá vụn văng lên.
Tư Đặc lộ ra nụ cười lạnh, thừa dịp Tà Dương không kịp thu chân, giơ cùi chỏ lên, trấn trước mặt hắn, đồng thời hừ nói : "Mày mắc mưu rồi"
"Mắc mưu chính là mày!"Tà Dương hét lớn, cả người né về phía sau, làm cho Tư Đặc mất trớn ngã về phía trước, sau đó dùng sức đấm một quyền thật mạnh, ầm một tiếng, làm cho Tư Đặc Tá Phu Khắc hét một tiếng thảm thiết.
Tất cả mọi người đều ngây người, nhưng người ngồi xem trước màn hình TV lại phát hiện ra rằng, bọn họ đánh nhau vô cùng đáng sợ, căn bản không giống như trong tưởng tượng.
Nếu trận đấu bây giờ chấm dứt, thì một trong hai phải ngã xuống, vậy thì mọi chuyện sẽ không có gì, nhưng mọi người phát hiện ra, Tư Đặc bị Tà Dương đấm cho một cái văng xa trên đất, thế nhưng vẫn còn có thể đứng dậy, hắn ôm lấy cổ, thống khổ rên rĩ, dùng thứ tiếng Tây Ban Nha mà nguyền rủa Tà Dương : "Con khỉ sắt chết tiệt, đánh ta đau quá, làm cho ta đau thế này, ta muốn giết ngươi!"
Nếu hắn không chết, mà còn có thể tiếp tục chiến đấu, quả thật là một tên biến thái.
Chẳng qua, khi mọi người nhìn lại, Tà Dương rút chân ra khỏi sàn đá, cả thân người toàn vết rách, liền hiểu được, người thanh niên có vẻ văn nhược tú khí này cũng là một tên biến thái, là một biến thái đáng sợ, có thể đạt đến lực phá hoại kinh khủng như vậy.
Mấy cái chuyện mà tay thép hoặc là người máy móc đã là quá khứ rồi, bây giờ đó chính là nhân thể do huyết nhục tạo thành, nói rõ hơn là con người bằng xương bằng thịt đó. Riêng nữ sát thủ Mila kia thì đang suy nghĩ, chẳng lẽ đây là khí theo như lời hắn nói? Bản thân vĩnh viễn không thể tu luyện ra khí? Chính là bởi vì như vậy, bản thân cơ hồ như đã đạt đến cực hạn, vẫn còn kém rất xa hắn, tùy tay để cho hắn trêu đùa... Nếu như mình nắm giữ được loại khí này, như vậy năng lực chiến đấu có thể tăng lên rất nhiều.
Mila nhìn thoáng qua Lục Minh nơi xa, tuy rằng không ai nói cho nàng biết, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được, Kungfu Panda thần bí kia chính là La thiếu gia thần bí.
Trừ hắn ra, còn ai có võ công tốt như vậy?
Hơn nữa, bộ dáng của hắn cho dù có đốt thành tro mình vẫn có thể nhận ra, còn tưởng rằng mang một cái mặt nạ sắt, thay đồ, là cho rằng mình sẽ không thể nhận ra hắn sao? Hắn rốt cục có thể giúp mình tu luyện ra khí được không? Chỉ là, người này một lòng chỉ muốn lên giường với mình, nếu mình cầu hắn, chẳng phải là cho hắn abc xyz sao! Mình sao có thể để hắn đùa bỡn bản thân giống đàn bà chứ, hắn đang nằm mơ sao!
Mila trong lòng tức giận hừ một tiếng, sau đó ôm lấy hai em tóc vàng xinh tươi, hôn trái hôn phải một cái.
Năm phút sau, thân thể Tà Dương bị thương không nhiều lắm, chỉ là quần áo rách nát vài chổ, ói máu vài lần, một lần rồi lại một lần... Tư Đặc Tá Phu Khắc đối diện cũng khá là chật vật, cả người đầy máu miệng cũng chảy máu, máu kia đã nhuộm đẫm cả quần áo.
"Tà Dương, cứ đánh bừa thế này, tổn hại rất lớn! Chúng ta còn muốn giúp Kungfu Panda vài người, mày đánh thắng tên này mà phải trả một cái giá quá lớn thì không tốt. Thế nào? Nếu mày đồng ý, tao liền xin hủy bỏ trận đấu, hai bên chữa thương, hòa nhau"Hắc Báo lớn giọng hét to, không cần micro, mọi người đều có thể nghe được.
Tư Đặc cũng đồng ý quyết định này, nếu đánh tiếp khẳng định hắn sẽ chịu thiệt nhiều.
Trong tài và bình thẩm thương lượng một phút đồng hồ, quyết định tạm thời dừng chiến, hai bên chữa thương nghỉ ngơi, trước mắt là hòa, có thể giữ đến sau cùng mà tái chiến.
"Nếu không có quy định không được đánh chết người, mày nhất định chết ở trên tay tao!"Tư Đặc Tá Phu Khắc lúc đi ngang qua Tà Dương còn kiêu ngạo nói. Trong mắt Tà Dương lộ rõ ý cười lạnh, nói : "Câu này phải để tao nói, yên tâm đi, tao nhất định sẽ giết chết mày, tuy rằng không phải hiện tại"
Vô luận là người xem, bên chủ sự, đài truyền hình hay người dẫn chương trình, đều cảm thấy được để Kungfu Panda lên sân là tốt nhất.
Bởi vì hắn đánh đáng xem, phấn khích, không máu, không khủng bố.
Nhìn thấy Tà Dương đánh với Tư Đặc Tá Phu Khắc, tâm mọi người đều thấy khủng hoảng, cứ như vậy thì không tốt lắm, Lặc ca và Tằng chưởng môn cũng không biết cách nào giảng giải, bởi vì không thể giảng giải được, hai bên đều là mày một quyền tao một đấm, mày một cước tao một đá, cứ ầm ầm và rầm rầm, máu thì cứ phun đều đều... Nhóm MM nhát gan căn bản là không dám nhiều, trận đấu như vậy, so với quyền anh hạng nặng còn ghê hơn, nên không MM nào hoan nghênh, cho nên, Kungfu Panda bước lên sân là thỏa đáng nhất.
"Kungfu Panda, Kungfu Panda, Kungfu Panda..."Mọi người hò hét, kêu gọi Lục Minh trở lại.
"Đánh đẹp một chút, dùng cái Hoduki kia đi!"Vài người chủ sự dặn dò.
"Để tôi cố gắng!"Lục Minh mém té xĩu, các người nói dễ dàng quá vậy, sao các người không tới thử?
"Hoan nghênh, cũng là anh tốt nhất, vừa rồi hai bình luận viên chúng tôi á khẩu không nói nên lời, cả nửa ngày không biết nói gì, thật là thê thảm! Anh trở lại thì tốt rồi, bây giờ anh muốn đấu bao nhiêu? Ba hay bốn? Tôi đoán đúng không? Anh nói? Năm? Không không không, anh không thể khiêu chiến nhiều người như vậy, anh nên chừa lại chứ, đánh nhanh như vậy, chúng tôi không có biện pháp quảng cáo! Anh cũng biết rồi đó, chúng tôi còn rất nhiều chương trình quảng cáo!"Tằng chưởng môn chạy tới ôm Lục Minh, thật ra thì... nãy giờ Lục Minh có nói cái gì đâu, hắn chỉ đang cười thôi, khi hắn nói như thế, không khí toàn trường lại sôi động lên, mọi người đều biết Kungfu Panda có thể đánh, cho nên không cần lo lắng cho hắn, vì thế hưng phấn đứng lên, ai ai cũng cổ vũ cho Lục Minh.
"Cứ lên nhiều nhiều đi, ai cũng được, cứ lên đây!"Lục Minh kiêu ngạo nói, làm mọi người nhất thời điên cuồng.
"Kungfu Panda, một mình đấu vua..."
"Một mình đấu vua..."
"Hừ, ta đến đánh bại ngươi! Võ công cường đại nhất thế gian, tuyệt đối không phải là công phu Trung Quốc các ngươi, mà chính là vũ kỹ của chúng ta!"Một người tiêu sái phi thân lên sàn, đứng đối diện Lục Minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.