Lục Minh thầm nghĩ, trước kia mỗi lần trong lòng xuất hiện cảm ứng, thì trong thực tế, đều nhất định sẽ phát sinh, không vô duyên vô cớ có tâm linh cảm ứng.
Có đôi khi, tựa hồ như có thể thay đổi, ví dụ như Mục Thuần ngồi trên vòng đu quay, chính mình trước đó đã có báo động.
Lúc ấy đã khuyên Mục Thuần, nhưng nàng vẫn cố tình không nghe, cuối cùng bị treo lơ lửng nửa ngày. Nếu lúc ấy kiên quyết không ngồi, thì sẽ không bị nhốt trên đó, vậy thì kết quả của tâm linh sẽ bị thay đổi, nhưng ngẫm lại, vậy cái tâm linh này chẳng lẽ có sai lầm? Nếu dự cảm có thể sai, vậy không bằng không sai, vì ít nhất còn có thể chuẩn bị tâm lý.
Nếu mạnh mẽ thay đổi kết quả, có lẽ sẽ không có chuyện kỵ sĩ đạo tặc và nữ hoàng bệ hạ, cũng không biết nàng là con gái của Mục Chi Hiên, nếu là như vậy, có lẽ sinh mệnh của mình sẽ lệch ra khỏi quỹ đạo, lúc đó thì chính mình cũng không thể nắm bắt, cũng không thể cảm ứng ...
Lục Minh nghĩ đến đây, trong lòng hoảng sợ.
Bây giờ không thể nói trước là có thể thay đổi những nguy hiểm phát sinh trong tương lai hay không, ít nhất là phải bảo đảm, quyền chủ động vĩnh viễn nằm trong tay mình mới được.
Nếu mình đã có tâm linh cảm ứng, cứ như vậy sẽ chủ động nắm bắt, cũng không tránh né tiêu cực.
Cái gì đến, nó sẽ đến!
Bây giờ mình đã không còn như trước kia, bây giờ mìn đã luyện thành tầng thứ mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-van-tue/1546449/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.