Ngu Thanh Y vừa quẫn vừa xấu hổ, mặt ngọc đỏ bừng, không biết nên làm thế nào cho phải, nàng nhìn Lục Minh, rồi lại nhìn Hạ Linh, trong lòng có cảm giác như muốn khóc.
Nhưng mà, hết lần này đến lần khác, nước mắt không chảy ra.
Còn bàn tay kia thì nhẹ nhàng buông ra, len lén thu hồi lại, rồi giấu ở sau lưng, sau đó run run nói : "Chị vào phòng bếp xem ấm nước, hình như vừa rồi quên bật lửa ...."Nói xong vội đứng lên, chạy như bay vào phòng của mình! Hạ Linh cũng đã có phản ứng, trừng mắt nhìn Lục Minh : "Đều là tại em đó!"
"Cái này có thể trách em sao?"Lục Minh choáng váng, hình như mình là người bị hại mà?
"Tại em làm người ta xấu hổ trước. Càng trốn càng xấu hổ hơn, nhanh vào an ủi nàng ta đi, nhanh đi ..."Hạ Linh kéo Lục Minh đến cửa phòng.
"Mình thì an ủi cái gì?"Lục Minh nghĩ thầm, nên nói cái gì đây? Chẳng lẽ lại nói là, chị muốn nắm cứ nắm đi, em không so đo đâu? Vậy chẳng phải càng xấu hổ hơn sao? Bất quá chưa kịp nói ra thì Hạ Linh đã dùng sức đẩy hắn đến trước của phòng của Ngu Thanh Y. Nàng gõ cửa phòng, không thấy có phản ứng, lại thử vặn nắm cửa, phát hiện ra không có khóa, lập tức đẩy Lục Minh vào, còn dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, khuyên không được thì đừng mong đi ra.
Lục Minh muốn cắn lưỡi chết ghê!
Bất quá, khi hắn vào phòng, phát hiện bên trong không có người, thầm nghĩ cô gái này chẳng lẽ xấu hổ quả nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-van-tue/1546446/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.