Lục Minh chắc chắn là Giai Giai hiểu lầm, mà làm ra sự hiểu lầm này chính là nha đầu Trầm Khinh Vũ kia, tại sao nàng lại không tiếc đem vòng tay bảo bối đưa cho Giai Giai?
Thật sự làm cho Lục Minh không thể hiểu nổi.
“Được rồi, nếu đại phôi đản đã quay lại, nhanh chóng thổi nến cầu nguyện đi!” Trong tay Niếp Thanh Lam đang cầm một cái bánh sinh nhật nho nhỏ, hiển nhiên nàng chuẩn bị như này là cũng đã biết rằng hôm nay là sinh nhật của Giai Giai. Lúc Giai Giai tiến vào cửa, Cảnh Hàn liếc mắt nhìn Lục Minh một cái, lén lút thu cái tay nhỏ bé lại, Lục Minh chú ý thấy, trong tay nàng hình như có gì đó như cái nhẵn, chẳng lẽ nàng cũng chuẩn bị tặng quà sinh nhật cho Giai Giai? Nhưng mà, vẫn không thấy nàng lấy ra nữa, làm cho Lục Minh rất kỳ quái, không đưa lúc này thì đưa vào lúc nào?
Giai Giai có vẻ vô cùng vui mừng, lau nước mắt cười cầu nguyện, lại thổi tắt nến, sau đó chạy vào nhà bếp mang đồ ăn cho mọi người. Hôm nay cô gái nhỏ ở nhà bận rộn cả ngày, đồ ăn thịnh soạn ước chừng bày đầy một cái bàn.
“Đưa quà tặng của em cho anh xem chút nào.” Lục Minh thừa lúc Giai Giai đi vào trong bếp, lén lút bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Cảnh Hàn, muốn tìm cái hộp nhỏ bên hông nàng.
Cảnh Hàn trừng mắt oán trách nhìn hắn một cái, cuối cùng vừa thấy Giai Giai đi ra, lập tức đứng dậy, đi qua Lục Minh.
Lục Minh cảm giác được nàng nhét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-van-tue/1546426/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.