"Vòng đu quay này thật sự không thể ngồi, nghe anh nói, cái này không thể ngồi, anh có cảm giác không tốt lắm…" Lục Minh còn chưa nói hết, Mục Thuần nước mắt đã lưng tròng nhìn hắn, mang theo tiếng khóc: "Em vừa nghe xong [K ca chi vương] liền khát vọng có thể ngồi lên vòng đu quay lớn này để nhìn xuống, nhìn xem có phải vòng đu quay này là vòng đua quay hạnh phúc trong truyền thuyết không… anh không giúp em ngồi lên đó, em lên một mình à!"
"Nghe anh một câu đi, lần sau anh và em sẽ đi, nếu không thì là ngài mai, hôm nay anh cảm thấy không tốt." Lục Minh đầy mồ hôi, chính là không thể giải thích.
"Từ nhỏ, em đã nghĩ tới muốn chơi trò này rồi, nhưng là mẹ em đã sớm đi rồi, cha em cũng không quản em, ngoại trừ đưa tiền ra, ông ấy cái gì cũng không cho em hết. Em rất muốn có người nhà cùng đi với em, rất muốn có người cùng chơi với ngồi xe, ngồi thuyền hải tặc, đua quay cao… với em nhưng chưa bao giờ có… Hôm nay, anh dù không giúp em, em cũng không cần anh quản nữa, anh đi đi, để cho em một mình cô độc ở trong này đi…Cho tới bây giờ vốn không có người thương em, không ai thương em cả, thật là vất vả. Hôm nay tới đây có một kỵ sĩ đạo tặc, thật vất vả, làm một hồi nữ hoàng bệ hạ, nhưng là cuối cùng tâm nguyện của không thể hoàn thành!" Mục Thuần gào khóc lớn, nước mắt trào dâng.
"Đừng khóc đừng khóc, nhiều người đang nhìn đó!" Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-van-tue/1546421/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.