Lục Minh tỉnh lại, phát hiện trong lòng mình đang ôm một mỹ nhân đang ngủ, thân thể mềm mại, thơm tho làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng là ai?
Tối qua chính mình đã ôm nàng ngủ cả một đêm? Lục Minh rất muốn mở mất nhìn lén nàng một chút, nhưng lại sợ như vậy sẽ làm mỹ nhân thức giấc, làm cho nàng xấu hổ. Hắn không còn cách nào khác là tiếp tục giả vờ ngủ, tay ôm lấy cái eo thon nhỏ của nàng, mũi hít mùi tóc thơm của nàng, lại có cả mùi u hương mà chỉ xử nữ mới có thấm vào tim, thầm than mình thật có diễm phúc.
Mỹ nhân đang ngủ trong lòng có chút động thân, lưng xoay hướng Lục Minh, như một con mèo nhỏ đáng yêu, ngủ rất êm đềm, hơi thở đều đặn.
Cặp mông nàng đặt ngay trên bụng dưới của hắn, bởi vì tư thế này khiến cho tiểu đệ của Lục Minh cứng lên chỉ thẳng vào mông nàng. Mỹ nhân đang ngủ say thì không có cảm giác gì, nhưng chỉ khổ cho Lục Minh, muốn cử động thì lại sợ nàng tỉnh giấc, còn không thì thật là khó mà chịu được.
Chẳng may nàng tỉnh giấc thấy tiểu đệ của mình đang cứng lên chỉ thẳng vào mông nàng, có lẽ sẽ rất tức giận.
Thực ra đây là hiện tượng con trai dư thừa tinh lực, chính mình giờ phút này không hề có dục niệm chiếm giữ nàng, chỉ muốn thoải mái mà ôm nàng, để thế nghiệm sự ôn nhu hiếm khi gặp này.
“Lục Minh, Lục Minh, anh dậy mau!”
Cửa mở, có người nhẹ nhàng bước vào, nhẹ nhàng vỗ gọi Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-van-tue/1546395/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.