“A!” Chúc Tiểu Diệp không nhịn được la lên.
Lục Minh đang ở trong trạng thái huyền diệu, bị tiếng hét chói tai của nàng làm cho bừng tỉnh, ý thức rời khỏi không gian kỳ ảo.
Hắn vừa khôi phục lại tâm tính bình thường, mới nhìn thấy bàn tay của mình đang ở dưới hai chân nàng, xúc cảm thật tuyệt vời, cực kỳ mềm mại, nhất thời bị hù dọa, vội vàng rút tay trở về.
Khi hắn thu tay lại, kéo theo một dịch thể trong suốt như tơ tằm, đi ra giữa hai chân nàng.
Dịch thể trong suốt không ngừng kéo dài, càng kéo càng dài. Lục Minh và Chúc Tiểu Diệp vừa nhìn thì lại càng xấu hổ vô cùng.
“Xin lỗi, thật xin lỗi!” Lục Minh vội vàng giấu đi bàn tay tội lỗi ấy sau lưng, sau đó nhanh chóng xin lỗi Chúc Tiểu Diệp.
“. . .” Chúc Tiểu Diệp thiếu chút nữa đã khóc.
Nàng muốn khống chế tâm tình của mình, khôi phục lại sự bình tĩnh trước kia, giả bộ như không để ý đến việc ấy, nhưng nàng phát hiện ra bản thân còn đang quẫn bách, không thể tỉnh táo lại được, có một cảm giác muốn khóc. Nhất thời cặp mắt to xinh đẹp kia, trở nên lưng tròng, mang ý xấu hổ và giận dữ, nàng trừng mắt nhìn, trong lòng muốn cắn hắn một cái, hay là mắng một trận to.
Nhưng mà, bây giờ nàng thẹn đến nỗi nói không ra lời.
Hơn nửa ngày nàng cũng không thể mắng được một chữ, chỉ là môi không ngừng run rẩy.
Lục Minh phát hiện ra, lúc này Chúc Tiểu Diệp nổi giận đẹp hơn ba phần so với sự an tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-van-tue/1546368/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.