Lục Minh tiếp nhận thuốc nước tục mệnh, trái tim tăng tốc một cách kinh hoàng. 
Niếp Thanh Lam rốt cuộc cũng cho mình sức thuốc cho nàng ta sao? Kéo áo ngủ lên? Hay là kéo quần lót xuống, để đưa tay mình vào… Hắn còn đang miên man suy nghĩ, thì bụp một tiếng, trong phòng tối đen như mực. Lục Minh ngạc nhiên, có chút thất vọng, thì ra hồ ly mỹ nhân này cũng có lúc thẹn thùng, chẳng qua, trong lòng thầm thở ra một hơi. May mà đèn tắt, nếu không mình có lẽ sẽ nhịn không được mà đè nàng ra ra mất thôi. 
Đồng tử công khổ luyện mười mấy năm, có lẽ sẽ không bao giờ luyện thành. 
Nếu hiện tại thất bại trong gang tấc, thật là có chút không cam tâm. 
Niếp Thanh Lam sau khi tắt đèn, cũng có chút bối rối, khi quay lại thì giẫm phải chân của Lục Minh, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, may mắn là được hắn kéo lại, mới miễn cưỡng đứng vững. 
"Chờ một chút, em có chuyện muốn nói, anh thực thích Cảnh Hàn như vậy sao?" Niếp Thanh Lam cảm thấy mình phải nói gì để chuyển dời sự chú ý đi mới được, hiện tại bị mùi hương đàn ông của hắn bao phủ, cả người cũng có chút mềm nhũn ra, vạn nhất hắn nhịn không được mà làm tới, mình cũng không có sức lực là phản kháng. 
"Anh cảm thấy nàng ta có một loại cô độc, hoặc là nói rất đáng thương, khi đối mặt với nàng ta, anh sẽ có một loại ý nghĩ muốn bảo hộ". 
Lục Minh nghe hỏi, bỗng nhiên nói ra lời từ đáy lòng. 
Niếp Thanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-van-tue/1546347/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.