Lúc này Lục Minh đã xuyên qua đống cương trụ, đứng phía sau lưng tên thủ lãnh. Việc hắn có thể xuyên qua khe hở của cương trụ mà chui vào không chỉ làm tên thủ lãnh, La đội trưởng cùng đám người xung quanh cảm thấy khiếp sợ, ngay cả Lục Minh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi… Hắn cũng không biết rõ tại sao lại thế này, chỉ là thân thể có phản ứng xông về phía trước, tuân theo cảm giác thần kỳ nầy, mới vừa rồi, hàng cương trụ phảng phất không tồn tại nữa. Bất quá, hắn phản ứng cực nhanh, lập tức chuyển từ kinh ngạc sang hành động. Hắn nhanh chóng tóm lấy cổ tay tên thủ lãnh bẻ mạnh. Tên thủ lãnh kêu to đau đớn, buông tay thả nút điều khiển ra, Lục Minh nhanh chóng chụp lấy, đem nó nghiền nát, sau đó xiết chặt cổ tay hắn hỏi: "Ngươi còn có bộ điều khiển nào nữa không?" "Không, ta không có…" Vẻ mặt tên thủ lĩnh tái mét, tuyệt vọng gào lên. Hắn biết khe hở giữa các cương trụ không có khả năng để một thân thể người lớn lọt qua, cho nên rất an tâm núp ở phía sau hù dọa đối phương. Chỉ là hắn vạn lần không nghĩ tới tên tử thần có hoàn toàn xuyên qua, còn dễ dàng hủy nút điều khiển trong tay mình… Tên này căn bản không phải người, hắn, hắn là một thứ ma quỷ kinh khủng! Lúc này tên thủ lãnh đã hoàn toàn tuyệt vọng, hắn như đã phát điên, hét lớn: "Nguyên Điền, lập tức giết chết con tin, không chừa một ai…" Lục Minh lạnh như băng nhìn tên hoàn toàn đánh mất lý trí này, cười lạnh một tiếng, nói: "Ngu ngốc, ngươi cho là cảnh sát Trung Quốc thật sự sẽ không làm gì sao? Bọn họ từ lúc Tề Đằng Long Nhất chạy trốn đã sớm lẻn vào bên trong khống chế cục diện, nếu không, bọn họ làm sao chờ ngươi đến bây giờ mới ra đàm phán? Ngươi cho là các ngươi thật có tư cách đàm phán sao? Ngu ngốc, bọn họ chỉ là lợi dụng ta để hấp dẫn sự chú ý của các ngươi thôi!" Từ lúc đàm phán, Lục Minh liền phát hiện, hiện trường chỉ có một La đội trưởng. Mà cảnh đội của Vân Kiếm Phi cùng Niếp Thanh Lam, còn có bộ đội đặc công, toàn bộ không thấy. Rõ ràng là Niếp Thanh Lam đã dẫn người xâm nhập theo đường Tề Đằng vừa thoát ra… Tề Đằng Long Nhất có thể chạy trốn mất rồi. Chỉ là đường thoát nước dưới đất của Ngân Phong thương xá cảnh sát sớm có phòng bị. Hơn nữa cũng sẽ từ đó lẻn vào Ngân Phong thương xá, khống chế cục diện. Muốn cứu viện cả trăm con tin, cảnh sát không có khả năng chỉ trông cậy vào một tử thần. Bọn họ đương nhiên cũng sẽ có phương án giải cứu hoàn thiện. Quả nhiên, Lục Minh lời vừa ra khỏi miệng, tên thủ lãnh đã nghe tiếng Niếp Thanh Lam vang lên: "Nguyên Điền đã bị ta bắt gọn. Tám trăm người đã được chúng ta bảo vệ an toàn. Ngày tận thế của bọn ngươi tới rồi!" Tên thủ lãnh nghe xong, tuyệt vọng đem súng lục chỉa vào đầu, chuẩn bị nổ súng tự sát. Đột nhiên, lúc sắp bóp cò, hắn chợt cảm thấy bàn tay nhẹ hẫng. Cây súng chẳng biết khi nào đã nằm trong tay Lục Minh. Lục Minh lãnh khốc mà trào phúng nói: "Muốn chết? Không có khả năng! Trước mặt ta muốn chết phải do ta định đoạt. Không có sự đồng ý của ta, các ngươi sẽ phát hiện tử vong cũng là một loại hy vọng xa vời!" Tên thủ lãnh sắc mặt tựa tro tàn, mệt mỏi ngồi phịch xuống. Lục Minh đem cơ quan điều khiển cương trụ mở ra, cương trụ vừa nâng lên, La đội trưởng như mãnh hổ nhào vào, tóm gọn tên thủ lãnh. Nhóm phóng viên vẻ mặt kích động hướng về phía Lục Minh chuẩn bị rời đi hô lên một tiếng: "Chờ một chút, tử thần, xin cho chúng ta nói vài câu…" "Ta không phải siêu nhân chuyện gì cũng làm được, cũng không phải người nhện Spider Man, ta chỉ là một người dân bình thường, sinh hoạt giống như mọi người, vì hôm nay có cuộc tập kích này, ta mới hóa thân tử thần! Mọi người sau này có bị cướp của, bị tiểu lưu manh khi dễ, ngàn vạn lần đừng nghĩ ta sẽ từ trên trời giáng xuống, ta không thuộc dạng đại anh hùng như vậy, cũng trông nom không được cuộc sống của mọi người, các ngươi có thể tìm cảnh sát, đó là chức trách bọn họ… Ta nguyện làm bằng hữu của mọi người, tốt nhất vĩnh viễn ta không dùng hóa thân tử thần nữa! Chỉ mong ngày ngày trôi qua, đất nước yên bình!" Lục Minh chân thành nói một phen, làm vô số người trước TV cảm động. Mọi người đang chờ nghe tử thần nói một chút về phong phạm cường giả, trừ gian diệt ác và các loại hào ngôn tráng ngữ, nhưng Lục Minh không có nói như vậy, ngược lại, hắn nói không hy vọng mình biến thành tử thần… Hắn còn nguyện sinh hoạt như mọi người hòa bình yên ổn, làm một con người bình thường. "Ngày ngày trôi qua, đất nước yên bình!" Quần chúng vây quanh hiện trường, không hẹn mà cùng hô vang, rất nhanh, kéo theo tất cả mọi người tham gia, kể cả đội cảnh sát duy trì trật tự. Ai cũng muốn được sinh hoạt trong hòa bình yên ổn trong, chúng ta cho tới bây giờ đều là dân tộc yêu hòa bình, trừ bỏ khi bị người khác khi dễ, sẽ không chủ động xâm lược quốc gia khác. Lần này kẻ địch khiêu khích trắng trợn, cho nên, mới có tử thần động thân, cho kẻ địch một kích trí mạng. La đội trưởng giơ bàn tay to bè hướng về phía Lục Minh, hắn không nói gì, chỉ là gật đầu như chém đinh chặt sắt như muốn hứa hẹn cảnh sát sẽ làm tròn chức trách này. Lục Minh như khói nhẹ lẩn nhanh vào bóng đêm. Lãnh đạo thành phố đã chạy tới nơi này, thở hồng hộc nhẹ trách nói: "La đội trưởng, ngươi như thế nào cho hắn đi, ban lãnh đạo cấp cao đều nói muốn gặp tử thần một lần!" La đội trưởng quay đầu, không để ý tới lời trách cứ, chỉ là đem tên thủ lãnh bọn phỉ đồ đi ra ngoài. Thị trưởng mấy người chỉ biết nhìn nhau, cuối cùng có một lão hừ nói: "Người nầy tối ngày giương ra bộ mặt quan tài, người nào làm việc cho hắn, thật sự là xúi quẩy… Mọi người không nên gấp gáp, không cần lo nữa, các ngươi đã an toàn!" Các con tin bối rối lao ra, cả mấy trăm người chen chúc, không ai để ý giới lãnh đạo đang đứng một bên. Lục Minh nhanh chóng trở vào toà nhà, chạy lên lầu, mấy thành viên cảnh sát đội Huyết Nhận ở bên trong toà nhà thấy hắn vội hô lớn, hy vọng hắn lưu lại nói chuyện, chỉ có Niếp Thanh Lam kỳ quái nhìn bóng lưng Lục Minh… bóng lưng người nầy thật quen thuộc, phảng phất ở nơi nào có thấy qua rồi… Nàng bây giờ không đếm xỉa tới Lục Minh, bởi vì có nhiều sự tình chờ xử lý. "Huyết nhận, tiếp tục tìm tòi những tên địch còn sót lại, đội đặc cảnh đã khống chế cục diện, bảo vệ con tin rời khỏi Ngân Phong, đội trưởng các ngươi đâu? Có bắt được Tề Đằng Long Nhất không? Bắn trúng hắn nhưng không xác nhận được hắn có bị thương hay không? Đáng chết, các ngươi quả thực là đầu heo, nếu thật làm cho con cá mập nầy chạy thoát, cấp trên trách tội xuống, đội trưởng các ngươi phải chịu trách nhiệm toàn bộ! Mười lăm tên đặc cảnh xuất động, hơn nữa còn có hai tay súng bắn tỉa tinh duệ của quận đội, còn có ban phản gián đệ nhất, nhiều người như vậy, lại không bắt được Tề Đằng Long Nhất, các ngươi không cần tìm cớ, chỉ có hai chữ hình dung, đó chính là" vô năng"!" Niếp Thanh Lam mắng to một trận. Lục Minh bất kể mọi nguời bận rộn, cũng không để ý dân chúng nghĩ như thế nào về hình tượng tử thần của hắn. Bây giờ khi trở về thì hắn phải làm như thế nào để cho Ngu Thanh Y, Giai Giai cùng Hạ Linh không nghi ngờ mới là quan trọng nhất. Hắn tính thay đổi quần áo xong sẽ đem đứa trẻ khóc oa oa kia ôm trở về để lấy cớ. "Anh vừa đi đâu đó? Như thế nào cả nửa ngày không thấy anh?" Quả nhiên, hắn vừa về tới, Ngu Thanh Y cùng Giai Giai chạy tới hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]