Hạ Linh dần dần tỉnh táo lại, nàng cảm thấy ở ngực truyền lại một trận đau đớn, lại có một dòng thanh lương kỳ quái, giúp mình giảm bớt đau đớn. Thanh tỉnh thêm một chút nữa, nàng cảm giác được tựa hồ có một bàn tay nóng rực đang đè lên ngực mình, làm cho nàng cả kinh… Sao lại thế này?
Nàng cố mở mắt ra, trong lúc mông lung, nàng phát hiện ngực mình trần trụi, Lục Minh người đầy mồ hôi đang ngồi trên người mình.
Vừa xấu hổ vừa tức giận, Hạ Linh muốn giơ tay lên, đẩy ra hắn ra, tên này lợi dụng khinh bạc mình, thật là một gã sắc lang.
Nhưng nàng rất nhanh phát hiện, mình một điểm khí lực cũng không có.
"Ngươi, ngươi đang làm gì?" Hạ Linh nổi giận lớn tiếng quát Lục Minh, chính là vừa nói ra, mới phát hiện thanh âm mình suy yếu, tựa như người bệnh nặng sắp chết, đặc biệt là ngực phải, hô hấp có chút khó khăn, bây giờ mở miệng càng thêm đau đớn, làm cho Hạ Linh đau đến mắng không lên tiếng.
"Trơi ơi, chị rốt cuộc cũng tỉnh lại! Em nói chị quá ngốc, không đủ bản lãnh lại muốn thể hiện, bản thân mình cứu còn không xong, lại đi cứu người khác, may là đạn không có trúng tim, may là em có phương pháp cứu chữa hữu hiệu, nếu không, chị có mười mạng cũng toi!" Lục Minh vừa nhìn Hạ Linh thức dậy, vui mừng nói, hắn tổn hao bao khí lực, cuối cùng cũng đem nàng cứu lại.
Nhưng hắn tức giận ở chổ, nếu nàng không phải vì muốn thể hiện, đi cứu đứa trẻ kia, nàng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-van-tue/1546329/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.