Lộ Minh vừa bước vào gian nhà trong, thì có một nam tử trung niên nước mắt lưng tròng kêu lên ân nhân cứu mạng, định quỳ xuống trước mặt hắn. "Việc gì vậy?" Lộ Minh giật mình, vội vàng đỡ lấy người đó. "Là thế này, tiểu Lộ đừng gấp, ngồi xuống đã, Vương tổng (tổng chủ tịch tập đoàn) cũng ngồi xuống đi" Trần Lập Dân cười rất tươi, để Lộ Minh ngồi xuống rồi nói: "tối hôm qua, Vương lão, phụ thân của Vương tổng, bởi vì phân chia tài sản có vấn đề nên nảy sinh tranh chấp, bị một đứa cháu dùng dao gọt hoa quả đâm xuyên bụng, nội tạng xuất huyết, tính mạng cực kỳ nguy kịch. Sau khi đưa đến bệnh viện Thành Tề, vẫn hôn mê bất tỉnh, tình trạng ác hoá, cấp cứu vết thương đều vô hiệu, mọi người vốn đã tuyệt vọng". "Là thuốc của cậu...cứu mạng phụ thân tôi" nam tử trung niên đó lại kích động đứng lên, ôm chặt lấy tay Lộ Minh, hai hàng nước mắt chảy ra. "Đừng, đừng như vậy!" Lộ Minh nhìn thấy ông ta có thể khóc được, không ngừng được toát hết mồ hôi. Kể cả là đã cứu được phụ thân ông ta một mạng, nhưng là một người đàn ông, lại rơi nước mắt trước mặt mọi người, cũng khoa trương quá rồi chăng? Có điều thuốc không vấn đề gì, lại cứu người khác một mạng, điều này an ủi Lộ Minh rất nhiều, cuối cùng cục đá trong lòng cũng được nhấc đi. Trần Lập Dân cũng vỗ vỗ vai Vương tổng đó, lại hướng Lộ Minh mỉm cười nói: "Tục mệnh thang chúng ta vỗn dĩ cũng chưa có thử qua trên người bệnh, sợ là có tác dụng phụ gì đó(khổ thân ông cụ làm chuột bạch),trước giờ toàn dùng động vật làm thí nghiệm, nhưng mà tối qua tình trạng quá khẩn cấp, sư huynh ta liều dùng thử, không nghĩ rằng hiểu quả so với dùng thử trên động vật còn tốt hơn. Tính mạng Vương lão được cứu lại, tình hình vô cùng ổn định, hoàn toàn không có tác dụng phụ, mọi người đều kêu là kỳ tích! Vương tổng rất kích động, muốn gặp mặt cám ơn cháu, vì vậy trời chưa sáng đã tới chố ta...tiểu Lộ, trong lòng ta rất vui mừng, thuốc này thật sự có thể cứu sống người, cả đời này của ta cũng không cảm thấy thành công như bây giờ". Lộ Minh trong lòng cũng rất cảm động, không tồi, mặc dù mình không phải lài bác sĩ, nhưng viết ra dược phương, cũng cứu được người khác một mạng. Nhìn thấy Vương tổng rơi lệ, mặc dù ước đoán ông ta cùng Lưu Bị Lưu Đại Nhĩ giống nhau, trời sinh ra là người dễ khóc, liền cảm thấy hơi tự hào. "Tôi cần phải cảm tạ cậu thật tốt, cậu là ân nhân cứu mạng của toàn gia tôi, tôi biết, kim tiền những thứ đồng thúi này đối với hạnh lâm thánh thủ như các vị, không bằng một nụ cười, nhưng mà Vương Vi Thiện tôi cũng chỉ có mấy thứ đồng thúi này thôi, mong cậu không chê tôi là tục khí(nông dân)". Vương tổng đó móc ra một tấm chi phiếu, nhét vào tay Lộ Minh. Lộ Minh thầm nghĩ, gỡ cái mũ hạnh lâm thánh thủ thanh cao này xuống, bản thân còn có thể nhận tiền sao? bản thân mình là một tên thất nghiệp không có việc làm, tiền đối với mình rất quan trọng, nhưng ông ta sớm dùng lời nói ngáng họng mình, đấy không phải muốn mình mởi miệng từ chối sao? thầm chửi ông ta giả dối, Lộ Minh cắn răng từ chối. Không nghĩ rằng Vương tổng nghe vậy liền khóc to lên nói: "cậu nhất định phải nhận lấy, nếu như không nhận, trong lòng tôi sẽ thấy khó chịu, phụ thân tôi cả đời này lăn lộn trên thương trường, tích luỹ được mười mấy ức gia sản, người bị thương nặng sắp chết, tôi có cả ức vạn cũng không làm gì được, cảm giác thương tâm đó cậu có hiểu không? lúc đó tôi thật sự rất đau khổ, nếu như có thể đổi, tôi nguyện ý dùng toàn bộ gia sản đổi lấy tính mạng của người! bây giờ thuốc của cậu đã cứu mạng người, nếu như không đáp tạ cậu thật tốt, tôi có còn là người không? nếu như cậu không nhận chút lòng thành này của tôi, quay về gặp phụ thân, tôi còn có mặt mũi để nói với người sao?" "Bác đừng có khóc a, oa..." Lộ Minh nhìn thấy nước mũi của ônh ta bắn tới, bị doạ cho vội vàng tránh xa ra. "Nhà bọn họ có tiền, tiểu Lộ đây là một chút thành ý của Vương tổng, cháu không cần khách khí." Trần Lập Dân cầm lấy tấm chi phiếu của Vương tổng đưa cho Lộ Minh, cười nhẹ nói: "ta đã sớm nói rồi, nghìn vàng vạn vàng cũng không bằng được mạng người, thuốc của cháu có thể cứu mạng được người ta, vậy thì một chút thành ý này cũng đáng vậy". "300 vạn" Lộ Minh nhìn thấy liền sững sờ. Mới đâu hắn cho rằng Vương tổng đưa cho hắn nhiều lắm cũng chỉ 10 vạn 8 vạn, không nghĩ rằng 'một chút thành ý' lại là 300 vạn. Ông bác này quả nhiên nhiều tiền. Có điều, hình như, tuyến nước mắt của ông ta lại càng kinh người hơn... Vì Trần lão đã có lời, Lộ Minh nghĩ, có 300 vạn này, bản thân mình có thể mua được rất nhiều ngọc thạch, sau khi hấp thụ năng lượng, nói không chừng có thể đột phá tầng thứ 8 kim chung trạo, số tiền này không lấy thì phí quá, vì vậy gật đầu nhận lấy. Vương tổng thấy Lộ Minh nhận lấy tấm chi phiếu, lại khích động kêu lên: "tôi chuẩn bị đầu tư một nghìn vạn vào phòng nghiên cứu của các vị, làm kinh phí cho phòng nghiên cứu, loại kỳ dược cứu mạng này, chúng ta nhất định phải ra sức mở rộng! nếu như các vị sau này có bất cứ vấn đề gì về kinh phí, đều có thể gọi điện cho tôi, đây là danh thiếp của tôi!" Vương tổng đưa cho Lộ Minh một tấm thiếp, không ngờ lại là vàng thật làm thành một tấm thiếp mỏng, Lộ Minh nhìn thấy mà toát mồ hôi. Lộ Minh vì muốn gấp gáp thoát khỏi sự quấn lấy của phú ông này, liền lắc đầu nói: "Vương tổng, những việc này bác nói cùng Trần lão, Lý lão, cháu không quản mấy việc này". Rồi sợ nước mắt nước mũi của vị thích khóc Vương tổng này bay sang người mình, Lộ Minh vội vàng cáo từ. Còn chưa ra tới cửa, kẻ địch ở nhà lại gọi điện tới. Giọng nói của bạo quân này đặc biệt có mị lực, rất có từ tính, nếu đổi lại là tiểu cô nương nghe được, trong mắt khẳng định sẽ có vài ngôi sao, nhưng Lộ Minh thì không, hắn vừa nghe thấy liền nộ hoả mọc tới ba trượng. "Ông nội cho mày cái nhà, mày cũng dám vào ở?" bạo quân mở miệng cười lạnh một tiếng. "Tôi là cháu ruột của ông, tại sao không dám?" Lộ Minh đại nộ. "Nhị thế tổ, mày đến cặn bã của nhị thế tổ cũng không bằng, bằng vào mày? không có việc làm, không có thu nhập, mày cũng dám vào ở biệt thự hào hoa? đừng có làm người ta cười chết, mày có trả nổi tiền đổ rác không? có trả nổi tiền điện nước không?" bạo quân ra sức đả kích Lộ Minh, nhưng ông không biết, trong túi Lộ Minh hiện giờ có một tấm chi phiếu 300vạn. Đổi là mấy hôm trước, Lộ Minh khẳng định là sẽ buông bỏ ngôi biệt thự hào hoa đó, rất có cốt khí tiếp tục sống tại căn phòng thuê trong thôn. Nhưng hiện tại, Lộ Minh đã có dự định lật đổ sự thống trị của bạo quân. Lộ Minh đột nhiên ha hả cười lớn lên: "tiền? tôi nhiều là khác, có cân tôi gửi một ít về cho ông làm phí dưỡng lão không?" Bạo quân ở nhà nghe vậy, âm thanh liền âm lãnh, biến thành âm sầm nói: "tiền ở đâu ra? Lộ Minh, tao nói với mày, nếu như mày dám làm những việc phạm pháp để lấy tiền, lão tử sẽ đánh gãy chân mày". "Tiền tôi có là quang minh chính đại, không cần ông quản" Lộ Minh cuồng nộ, vốn định trực tiếp hướng bạo quân phát ra lời kiêu chiến, nhưng nghĩ lại ổng công lực thâm hậu, hiện tại bản thân vẫn thua một chút, không nên làm chuyện ngốc nghếch, tạm thời cần phải nhẫn nại, đợi đồng tử công luyện thành rồi, một chiêu nháy mắt hạ gục ổng, đến lúc đó ai có muốn cứu cũng không cứu được, tốt nhất là trước mặt ông nội, khiến ổng bẽ mặt một phen. "Lộ Minh, đừng có để tao tóm được mày đang làm việc xâu, nếu không đừng có trách tao không nói tới tình phụ tử" giọng nói của bạo quân tràn đầy uy hiếp. "Đừng có dạy tôi, tôi sớm nghe chán rồi" Lộ Minh học chiêu bài của bạo quân, cũng cười lạnh một tiếng. "Muốn vào ở biệt thự? được, căn nhà đó tao cũng có phần, mày đưa tao 100 vạn, không, 200 vạn, tao để cho mày vào ở" khẩu khí của bạo quân rất khinh miệt, thái độ như là của một phú ông có ức vạn đối với một tên ăn mày vậy, kích cho Lộ Minh hoả cao ba trượng. "200 vạn, ít vậy sao? tôi đưa ông 300 vạn! 100 vạn dư đó, là chút tiền để ông dùng làm phí dưỡng lão" Lộ Minh buột miệng nói, cuối cùng hắn cũng có được một lần vênh vang trước mặt phụ thân. Đợi sau khi nói ra rồi, trong lòng Lộ Minh không đừng được thầm hối hận, mẹ nó, bạo quân muốn 200 vạn, bản thân sao lại đi đáp ứng đưa ổng 300 vạn a? thật sự là ngu quá cỡ rồi. Chỉ vì tranh chấp chút khẩu khí với ổng, một khoản lớn 300 vạn thế là bay mất rồi... Lộ Minh hối hận đến xanh ruột, nhưng mà lời đã nói ra, không thể nào sửa lại được nữa. Bạo quân nghe xong, ngẩn ra cả nửa ngày, như là bị rung động là tại sao Lộ Minh lại có 300 vạn, có điều ông vẫn làm như không, để Lộ Minh chuyển tiền vào tài khoản, nếu không đừng hòng vào ở biệt thự. Lộ Minh thấy lời nói của mình làm rung động địch thủ, trong lòng vừa giải hận lại vừa hối hận, tâm tình mâu thuẫn khác thường. 300 vạn như vậy là đi tong, trong lòng rất không cam tâm, vì vậy móc ra điện thoại gọi điện cho me, mếu máo tố cáo với bà: "mẹ, cái người đó uy hiếp muốn giết con, cuối cùng tống tiền con 300 vạn, mẹ phải làm chủ cho con a!!!" "Bảo bối, con sao lại có 300 vạn?" mẹ thấy kỳ quái liền hỏi. ps: dịch mối quan hệ của hai cha con nhà này khó thiệt. với quan hệ căng thẳng, lại là con nhà võ mà dùng cha với con thì không hợp, nhưng dùng ông tôi thì lại hơi vô học
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]