Chương trước
Chương sau
Lộ Minh vừa nghe thấy mừng chết được.
Đây là người bạn Hình Ngũ Kiều mà ông nội tin tưởng nhất, Ông ta truớc đây là tiểu thư đồng bên người ông nội, sau đó lại cùng ông nội tham gia quân đội, làm cảnh vệ binh của ông, năm đó trên chiến trường cùng nhau tắm máu khổ chiến, ông nội đối đãi với Hình lão như anh em ruột thịt vậy. Mấy chục năm đi qua, các hậu bối đời sau của Lộ gia và Hình gia đều tiếp diễn phần tình cảm nồng hậu này của cha ông, các tiểu bối đều như anh chị em một nhà, mặc dù Hình lão từ nhỏ đã quen gọi ông nội là lão chủ nhân, nhưng Lộ gia trên dưới đối với ông rất cung kính, gần như là giống với ông nội vậy, mọi người coi ông như là một trưởng bối thân thiện và khoan hậu.
Hình lão dưới gối không có cháu trai, vì vậy rất yêu thương, chiều chuộng Lộ Minh, coi Lộ Minh như là cháu ruột ông vậy.
Lần này, ông tới Lam Hải, khẳng định là có đồ tốt cho Lộ Minh.
Vội đến điểm hẹn bên ngoài Phong Đan Bạch Lộ, Hình lão vẫn là một thân mặc theo kiểu Tôn Trung Sơn quen thuộc, mặc dù đã 80 nhưng mặt ông vẫn hồng nhuận, tóc trên đầu vẫn từng sợi từng sợi buông xuống, rất có tinh thần, một chút cũng không nhìn ra là một lão già.
Lộ Minh vội vàng từ trên taxi nhảy xuống, thích thú kêu lớn: "Hình gia gia, sao người lại rảnh rỗi tới Lam Hải thế?".
"Ta nghe nói cháu đã tốt nghiệp đại học, trong lòng vui vẻ, vì thế đặc biệt tới thăm cháu". Hình lão thấy Lộ Minh ăn mặc phong phanh, đến giầy cũng không đi, cho rằng hắn nóng lòng gặp mình đến nỗi quên cả ngoại hình, trong lòng vui lên.
Nhưng tới gần quan sát cẩn thận, phát hiện đuôi tóc phía hắn bị cháy xém một ít, trên người còn có mùi thuốc súng quen thuộc mặc dù rất nhạt.
Lại nhìn lên cánh tay chỗ miệng vết thương đang đóng vẩy, như là mấy hôm trước bị viên đạn bắn trúng, không ngừng được cau mày hỏi: "việc gì thế? sao trên tay cháu lại có vết đạn thương, là ai bắn cháu?".
Lộ Minh nhìn nhìn cánh tay, kinh ngạc phát hiện, vết thương đã khỏi quá nửa rồi. Mới có một giờ ngắn ngủi, miệng vết thương đã liền rồi, trong lòng không khỏi kêu thầm tiên thiên chân khí thần kỳ.
Nhìn thấy trên mặt Hình não có nộ ý, Lộ Minh vội vàng xua tay nói: "Hình gia gia, không việc gì, bữa trước gặp phải hai tên sát thủ, bị bọn hắn tập kích trúng một phát đạn, không có bị thương tổn đến xương. Cháu có thể tự lo cho bản thân, người đừng có nói lại với ông nội...đúng rồi, ông nội cho cháu cái gì vậy? là cái này? cái hộp này chứa cái gì vậy?".
Hình lão đưa cho Lộ Minh một cái hộp loại nhỏ bằng kim loại, 4 góc vuông vặn, cầm trên tay thấy nhẹ, nhưng kín mít không một lỗ hổng, hiển nhiên là một thể, thần bí khác thường.
Nhìn Lộ Minh đang nghi cảm, Hình lão cười nhẹ giải thích: "người của chúng ta, ở bên ngoài trộm được vật kỳ lạ này, nghe nói người nước ngoài cực kỳ coi trọng nó, bọn họ phải bỏ mạng mới trộm được về, vật này ở trong tay chúng ta không có lộ ra ngoài, lão chủ nhận sợ nội bộ chúng ta có gián điệp, đem vật khổ cực lắm mới có được, tiết lộ ra bên ngoài, vì vậy người để ta đem vật này tới chỗ cháu, đưa cho cháu bảo quản. Tiểu Minh, cháu đừng có để mất, đợi người của chúng ta ở nước ngoài, thăm dò biết được bí mật thật sự của nó, sau đó lão chủ nhân sẽ đem nó giao cho quốc gia...".
"Ông nội tưởng cháu là nhân viên bảo quản kho sao?" Lộ Minh kêu lên.
"Có lao động thì có thù lao, tiểu Minh, làm nhân viên bảo quản kho cũng có tiền lương đó" Hình lão nghe thấy liền cười nói.
"Lão chủ nhân ngày trước ở Lam Hải cũng có nhà, chỉ là chiến loạn, nhà bị địch nhân chiếm mất, còn bị nổ tan tành, sau giải phóng mới được xây dựng lại, thời cách mạng văn hoá mấy lão già chúng ta mải đấu tố, căn nhà tự nhiên cũng bị xung công, động loạn kết thúc, mọi người suốt ngày bận này bận kia, không có thời gian để ý đến mấy việc loạn xà ngầu này, gần như là quên béng đi mất".
Hình lão đưa cho Lộ Minh một chuỗi chìa khoá, cười nói: "mấy hôm trước, sở thành phố Lam Hải gọi điện tới nói quyền sở hữu nhà đã được xác nhận, đúng là của Lộ gia, nhưng mặt bằng đã bị họ trưng thu, đã hợp với một số mặt bằng khác kiến tạo một khu biệt thự hào hoa, nếu như chúng ta đồng ý, họ sẽ tặng cho chúng ta một căn gọi là bồi thường, lão chủ nhân và ta thương lượng, miếng đất đó vốn là của Lộ gia, mặt bằng căn nhà đã bị bọn họ biến thành khu biệt thự, bây giơ chúng ta lấy lại một căn có giá trị ngang bằng, cũng là hợp lý, vì vậy liền đồng ý...".
Lộ Minh nghe vậy ngạc nhiên buột mồm nói: "Hình gia gia, người không định nói, bọn họ bồi thường nhà ta một căn hộ chính là ở 'Phong Đan Bạch Lộ' này chứ?"
Hình lão cười cười gật đầu. (có lẽ câu truyện bắt đầu từ đây mới đúng tiêu đề truyện, phía trước chỉ là khởi động, có điều hơi dài)
Hiện tại khu biệt thự 'Phong Đan Bạch Lộ' này tại Lam Hải là nơi cư ngụ xịn nhất, hào hoa nhất, cao quý nhất, biệt thự trước có vườn hoa, sau có cây quả, mỗi căn trị giá cả nghìn vạn, hơn nữa có giá nhưng không có hàng, cực kỳ khó tranh, không nghĩ rằng bản thân mình có ngày lại có thể ở trong một căn nhà như thế.
Có điều, dù có miễn phí cho mình một căn như thế cũng không ở nổi. Đơn thuần là tiền quản lý, cũng đủ nhức đầu rồi.
Lộ Minh nghĩ nghĩ, rồi đem sâu chìa khoá bóng loáng đó trả lại cho Hình lão, lắc đầu nói: "Cháu vẫn chưa tìm được việc làm, ở biệt thự, đừng nói tiền bảo dưỡng, đến tiền điện nước cũng không trả nổi".
"Bảo dưỡng không cần đâu..." Hình lão cười khứa khứa nói: "bởi ví ngại phiền phức, vì vậy, ta yêu cầu một căn 'phòng dạng bản'(toàn=gỗ) đã làm xong hết rồi, nội thất cũng đầy đủ hết, tiền điện nước và quản lý bọ họ cũng miễn cho nửa năm, tiểu Minh, cháu hiện tại chỉ cần dọn hành lý vào là xong. Đúng rồi, bọn họ còn bồi thường thêm 300 vạn, muộn một chút mới chuyển cho chúng ta, vốn định để cho cháu, nhưng cha cháu nói..."
"Để cho ổng đi!!" Lộ Minh trong lòng thầm phát nộ.
ổng năm đó cũng là mượn quỹ đen của bà nội để lập nghiệp, giờ ông nội cho mình chút tiền cũng không được, đúng là một bạo quân chuyên đàn áp nhân dân.
Sớm muộn cũng có một ngày đem ổng đánh ngã, lật đổ những ngày tháng đen tối đang bị thống trị này.
Hơn nữa, ông nội lưu cho mình ít tiền, cũng không phải là mình lấy không, coi như là cho kẻ chưa tìm được việc là mình mượn để có tiền lập nghiệp không được sao? Người đó, mình tuyệt đối sẽ chiến tới cùng với ổng.
Lộ Minh trong lòng đại nộ, lần thứ một nghì hoài nghi ổng có phải hay không là cha đẻ của mình, ổng lẽ nào bị ông nội trừng phạt nhiều quá, bây giờ đem nộ khí phát tiết lên thân mình?
"Còn một việc nữa, đây là cháu gái của một người bạn chiến đấu cũ của chúng ta, tên là Giang Tiểu Lệ. Cha cô bé là đặc công, vừa mới hy sinh, hiện tại cả nhà chỉ còn sót lại mỗi cô bé, mấy lão già chúng ta đều cảm thấy thương tâm, nghe nói cô bé này gần đây chới với một số thiếu niên hư hỏng, đang dần dần học những cái xấu, vì vậy, lão chủ nhân muốn cháu để ý tới cô bé, không để cô bé bước vào con đường lầm lạc! đây là lý lịch của cô bé, ngày mai cháu lập tức đi tìm cô bé."
Hình lão lại đưa cho Lộ Minh một phần lý lịch, mới đầu Lộ Minh cho rằng đó là một đại mỹ nữ, ai biết được, lúc nhìn mới phát hiện đó là cô bé trung học còn chưa phát triển hết.
"Cháu không những phải làm nhân viên bảo quản kho, giờ kiêm thêm cả vú em..." Lộ Minh sắp không còn gì để nói nữa rồi.
Còn may, ông nội không có bắt mình làm việc miễn phí, ít nhiều còn cho được ngôi biệt thự để ở, không có như phụ thân để mình ra ngủ ở cầu vượt.(đg dành cho ng đi bộ)
Hình lão nói thêm một hồi, rồi tạm biệt Lộ Minh.
Có điều sau khi ông lên xe rời đi, liền gọi một cú điện thoại phân phó: "Trước ngày mai, ta muốn biết là ai tập kích tiểu chủ nhân, nếu như là nhân vật nguy hiển đối với sinh mạng tiểu chủ nhân cấu thành sự uy hiếp, vậy thì ngươi đi đem đầu của hắn tới cho ta".
Lộ Minh quay trở về phòng trọ của mình, mọc ra cái hộp cổ quái xem tới xem lui. Bản năng của hắn nhận thấy chiếc hộp không bình thường, bên trong có lẽ tàng trữ bí mật, nhưng mà đã cứng lại không có một cái khe nào, không cách nào mở được để tìm hiểu bí mật bên trong, cảm giác, nó lại như một cái hộp đựng, bên trong rỗng không.
Bỏ đi, đến ông nội cũng không điều tra ra, bản thân không nên lãng phí sức lực làm gì.
Lộ Minh lấy ra miếng ngọc bội phỉ thuý của Cảnh Hàn tặng, nhẹ nhàng nắm lấy trong lòng bàn tay, hiện tại hắn hình thành một thói quen, trước khi đi ngủ dùng tiên thiên chân khí thăm dò một chút năng lượng thần bí bên trong ngọc bội phỉ thuý, sau đó mới yên tâm đi ngủ.
Miếng ngọc bội phỉ thuý này, tuỳ theo tiên thiên chân khí của Lộ Minh được nâng lên, năng lực cảm ứng được nâng lên, sẽ hiện ra những thứ càng thần bí.
Lộ Minh tạm thời như hiểu mà không hiểu, không nỡ hấp thu nó.
Trong lòng lại nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hàn, nghĩ rằng bản thân mình mà luyện xong đồng tử công, nhất định sẽ theo đuổi nàng nữ phi tặc mặt lạnh lòng nóng này, trong lúc nghĩ ngợi lung tung, hồ ly mỹ nhân Nhiếp Thanh Lam cũng mở cửa trái tim nhảy vô, sau cùng lại hiện ra dung nhan kiều diễm của Gia Gia...
Được rồi, Lộ Minh tự nhận bản thân mình hoa tâm.
Lão nhân trong mơ, luyện công như bình thường, Lộ Minh lần này cũng là ngủ rất say, nhưng với những lần trước không giống, lần này, Lộ Minh hình như nắm bắt được một chút chút huyền diệu...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.