Trần Uyển đột nhiên ngã bệnh.
Bác sĩ chẩn đoán là bị cảm nặng, nhưng thực ra cô không bị nhiễm lạnh hay say nắng, cuộc sống có quy luật, không tìm được bất cứ nguyên nhân nào gây bệnh.
Chỉ là cả người vô cùng mệt mỏi.
Trạng thái đó kéo dài mấy tuần, người xung quanh đều cảm nhận được sự buồn bã của cô, nhưng cô không hề phát hiện ra, cô vẫn cho rằng tất cả mọi thứ đều bình thường.
Có một lần, bạn thân hỏi cô: “Trần Uyển, gần đây có phải cậu xảy ra chuyện gì không? Nói đi, đừng giấu trong lòng.”
Trần Uyển đáp: “Không có.”
“Cậu đừng gạt tớ. Trước kia cậu đâu có thế này.”
“Trước kia tớ thế nào, hiện tại tớ ra sao chứ?”
Bạn thân: “Không thể nói nên lời. Chỉ là giống như có tâm sự.”
Trần Uyển: “Có thể là do gần đây làm việc quá mệt mỏi.”
Tới gần Tết âm lịch, Trần Uyển quyết định không trở về nhà, gọi điện thoại cho mẹ.
Mẹ nói: “Cũng tốt.”
Trần Uyển không nói gì.
Trước kia Trần Uyển không biết hóa ra vào Tết âm lịch, Bắc Kinh gần như biến thành một thành phố trống không. Một mình cô đi siêu thị, một mình đến công ty tăng ca, một mình đi xem phim. Tới đêm giao thừa, một mình cô nấu một nồi sủi cảo, thêm bia và thuốc lá, mở TV xem Xuân vãn, nhưng không hề xem.
Ngoài cửa sổ, có người đốt pháo hoa ở nơi rất xa. Thành phố vô cùng yên tĩnh. Trần Uyển nhìn một lát, trong đầu đột nhiên nhớ đến bờ sông ở quê nhà, quảng trường tầm thường mà náo nhiệt. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-co-khi-can/206536/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.