Trần Uyển không nghĩ tới khi về đến nhà chào đón cô là một trận sóng to gió lớn.
Bình thường giờ này có lẽ mẹ còn chưa dậy, nhưng vừa vào cửa cô đã nhìn thấy mẹ ngồi ở sô pha, sắc mặt u ám.
Mẹ hỏi: “Đêm qua con ở đâu?”
Trần Uyển: “Nhà bạn ạ. Muộn quá nên con ngại về.” Cô định đi vào phòng, ai ngờ mẹ đứng lên, chỉ vào cô mắng: “Con còn dám nói dối? Đường đường là một đứa con gái mà không biết xấu hổ!”
Trần Uyển: “Sao con lại không biết xấu hổ chứ?”
Mẹ cô nổi giận: “Con qua đêm ở nhà đàn ông là như thế nào, cậu ta là thứ gì?”
Trần Uyển: “Anh ấy là thứ gì ư?”
Mẹ cô không nhịn được nữa, hét lớn: “Cậu ta chỉ là một thằng đánh cá trên sông! Một thằng ngư dân! Đừng cho là mẹ không biết gì hết, con ôm ôm ấp ấp thằng đó ở bờ sông, mẹ và mọi người khiêu vũ trên quảng trường đều thấy hết! Toàn bộ mọi người đều nói này nọ! Thật mất mặt! Đời này mẹ không cầu hơn người. Mẹ nuôi dưỡng được một sinh viên hàng hiệu, cô con gái ngoan, nhân viên trong công ty lớn, thế mà lại quay về cái thị trấn nhỏ này tìm một thằng ngư dân! Còn ngủ với nó! Thôi xong rồi, mẹ còn sống làm gì, đời này hỏng rồi! Hu hu hu!” Bà không ngừng gào khóc.
Trần Uyển im lặng một lát mới lên tiếng: “Mẹ, anh ấy đâu có như mẹ nói. Anh ấy rất tốt, rất có trách nhiệm. Mẹ đừng kích động, không việc gì phải đòi sống đòi chết.”
Mẹ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-co-khi-can/206534/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.