Minh Đạm và Trần Uyển ngồi ngoài cửa một quán mỳ trong ngõ, chiếc bàn nho nhỏ, băng ghế dài. Khi Minh Đạm ăn hết một bát mỳ, cũng là lúc Trần Uyển bỏ đũa xuống. Bởi vì anh tìm được quán mỳ này quá ngon, tốc độ ăn của cô suýt chút nữa vượt qua cả anh.
Minh Đạm lấy khăn giấy lau miệng, đưa một tờ cho cô, Trần Uyển lau miệng, rồi lại quay về với dáng vẻ giả vờ, hỏi: “Sao anh biết em sống ở đâu?”
Minh Đạm: “Hỏi thăm.”
Trần Uyển cũng hiểu ra. Thị trấn cũng chỉ lớn như vậy thôi, có khi hai người còn học chung trường, năm đó cô cũng có chút danh tiếng. Anh muốn hỏi thăm cũng không khó, cô mỉm cười.
Minh Đạm đứng lên: “Đi thôi.”
Trần Uyển: “Đi đâu?”
“Em cứ đứng lên là được, không cần hỏi nhiều.”
Trần Uyển: “Ha ha…”
Đột nhiên tay bị anh cầm lấy, Trần Uyển hơi ngẩn người, còn anh trời sinh vốn là người theo chủ nghĩa đàn ông, lúc này cũng không nhìn cô, chỉ nắm tay thật chặt.
Trần Uyển cảm thấy cả đời này mình sẽ nhớ mãi hình ảnh đó: Ánh mặt trời chiếu xuống ngõ nhỏ, bức tường cao cao, có người đàn ông coi như là xa lạ nắm tay cô đi về phía trước. Tất cả tiếng động trên thế gian này đều biến mất chỉ còn lại tiếng bước chân của bọn họ.
Song Trần Uyển đâu phải là một người dễ dàng thỏa hiệp, cô không giãy ra, mà còn nắm chặt cánh tay anh, cười hỏi: “Đi nhanh như vậy làm gì? Hoảng sợ à?”
Cô giống như một con hồ ly muôn mặt, lạnh lùng, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-co-khi-can/206532/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.