Chương trước
Chương sau
“Phụt!”
Trong nháy mắt, Triệu Chỉ Nhược ngồi kế bên nghe Sở Tương Tương không có nghĩa khí như vậy trực tiếp khai nàng ra, nhất thời phun hết đồ ăn ra ngoài, dính đầy mặt Tần Thiên , làm cho mặt hắn toàn là cháo gà, còn thêm hai cục nấm hương giắt trên mặt...
- Nàng đâu cần kích động như vậy!
Tần Thiên buồn bực nói, đưa tay chùi mặt.
- Ta đâu cố ý đâu, Tần Thiên, tất cả đều tại Tương Tương, nàng đúng là thiếu nghĩa khí, chị em với nhau mà lại làm vậy, thật ra thì, ban đầu do chính nàng đề nghị, ta bất quá chỉ hành động mà thôi!
Triệu Chỉ Nhược vừa mở miệng đã đổ hết tội lên Sở Tương Tương rồi.
- Không có, Chỉ Nhược bịa ra đó, ta không có!
Sở Tương Tương nôn nóng vội vàng đứng lên giải thích, khỏi cho Tần Thiên hiểu lầm mà trách mình.
- Bỏ đi, không so đo với các nàng nữa, lần sau đừng giỡn như vậy nữa, ta đi rửa mặt trước đây!
Tần Thiên cũng lười so đo, hắn cũng biết hành vi của mình vô cùng khác thường, sẽ khiến hai người hiếu kỳ, cho nên, cũng không có ý trách các nàng hai.
Hai nàng nghe Tần Thiên không trách cứ, nhất thời mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm.
Tần Thiên rửa mặt sạch sẽ, tìm một chút cơm rang... Đồ vật này nọ bỏ vào trong giới chỉ, ngay sau đó trở lại trong phòng, khóa cửa sổ lại, tránh cho hai nàng lại rình mò thì phát hiện ra hắn không ở trong phòng, vậy thì khó giải thích lắm.
Chuẩn bị xong xuôi, một lần nữa Tần Thiên tiến vào trong giới chỉ.
Loading...
...
- Cửu thúc, gia chủ đã tới chưa!
Ngụy Khuê cầm lấy điện thoại di động hỏi.
- Đến rồi, lần này ngài sẽ đến xem trận chung kết, ta sẽ nói vị trí nhà cho ngươi biết, cẩn thận thông tin một chút!
Cửu thúc ở bên kia nói.
- Tốt!
Ngụy Khuê nghe được lời Cửu thúc nói..., nhất thời sắc mặt vui mừng, tiết lộ cho hắn vị trí nhà ở, điều này hiển nhiên không phải đơn giản, mà là một loại coi trọng, bởi vì chuyện này không phải dễ nói với một đệ tử ba đời dòng chính, điều này nói rõ, năng lực Ngụy Khuê đã được bên trên thưởng thức.
“Hừ! Tần Thiên, ngươi cứ chờ xem!”
Ngụy Khuê cất điện thoại di động, hừ lạnh một tiếng, lầm bầm lầu bầu nói một câu, ngay sau đó đẩy cửa bước ra ngoài, đi đến chỗ ở của Triệu gia, hai nhà cách nhau cũng không quá xa, rất nhanh hắn đã đến Triệu gia.
Giờ phút này Triệu gia chỉ còn lại một tên trưởng lão là Triệu Trường Thiên đang ngồi bên trong phòng khách, Tiêu Du giết đi huynh đệ của hắn, giờ phút này hắn đang tìm cách giết Tần Thiên trả thù, nghĩ tới nghĩ lui, không có nghĩ được biện pháp gì tốt, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Mấy đệ tử khác thấy bộ dáng của Triệu Trường Thiên, cũng không dám nhích tới gần, toàn bộ đều đi ra ngoài, sợ Triệu Trường Thiên bực bội lại giận cá chém thớt thì khổ.
- Trưởng lão, Ngụy gia Ngụy Khuê cầu kiến!
Từ ngoài có một đệ tử bước vào, nhìn Triệu Trường Thiên cẩn thận nói.
- Ngụy Khuê? Là thằng nào, không tiếp!
Triệu Trường Thiên vô cùng bực bội, lại có thêm một kẻ vô danh đến đây, tất nhiên không có tâm tình tiếp.
- Vâng!
Đệ tử đó lập tức lui ra.
Chỉ chốc lát, lại có người từ bên ngoài đi vào, Triệu Trường Thiên vẫn tưởng là cái tên đệ tử hồi nãy, nhất thời giận dữ, không thèm ngẩng đầu lên nhìn phẫn nộ quát:
- Không phải đã nói không tiếp rồi sao, bảo hắn cút đi!
- Ha hả, Triệu trưởng lão, cớ gì? Lại buồn phiền nhưvậy!
Ngụy Khuê nhìn Triệu Trường Thiên sắc mặt trắng bệch trước mặt từ từ nói.
Triệu Trường Thiên nghe thanh âm có chút lạ lẫm, lập tức ngẩn đầu lên, nhìn thấy Ngụy Khuê, không khỏi chau mày, người này hắn cũng chưa từng gặp.
- Trưởng lão, ta ngăn không được hắn, hắn cứ thế mà đi vào!
Đệ tử kia nhìn Triệu Trường Thiên khẩn trương nói, sợ Triệu Trường Thiên trừng phạt hắn, vội vàng giải thích.
- Quên đi, đã vào rồi thì, cứ ngồi xuống đi!
Triệu Trường Thiên bất đắc dĩ phất tay một cái, để cho đệ tử kia lui xuống, sau đó tùy ý ngồi xuống, liếc một cái về phía Ngụy Khuê.
- Ngụy gia Ngụy Khuê, chưa từng nghe qua tên ngươi, Ngụy gia thì ta có nghe hai thiên tài trẻ tuổi, Ngụy bân và Ngụy Diệp, bất quá nghe nói lần trước đi ra ngoài vây giết Tần Thiên đã bất hạnh mà bỏ mạng, ngươi là ai!
Triệu Trường Thiên hoàn toàn không đem Ngụy Khuê để vào trong mắt, tất nhiên bởi vì Ngụy Khuê chả có danh tiếng gì.
Ngụy Khuê nghe Triệu Trường Thiên nói..., trong mắt nhẹ nhàng phát sáng, lộ ra một nụ cười thỏa mãn, xem ra vụ mình tuyên truyền Ngụy Bân và Ngụy Diệp ra ngoài vây giết Tần Thiên mà bị giết làm rất tốt, hiện tại đa số các đại gia tộc đều tin, vậy về phía gia chủ thì không thành vấn đề rồi.
- Ta tên Ngụy Khuê, Ngụy gia dòng chính con cả của Ngụy Quỳ Dương, nay là người được đề cử chức gia chủ của Ngụy gia!
Ngụy Khuê khẽ mỉm cười, nhìn Triệu Trường Thiên từ từ nói.
- Ngụy Quỳ Dương?
Triệu Trường Thiên vừa nghe, không khỏi suy tư.
- Ngươi là con cả của Ngụy Quỳ Dương vừa đi du học nước ngoài về sao!
Lúc này, ánh mắt Triệu Trường Thiên đột nhiên sáng lên, nhìn về phía Ngụy Khuê, thần sắc không còn vẻ ngạo mạn như trước, đúng là có chút giật mình, con cả của Ngụy Quỳ Dương hắn cũng nghe quá, bất quá không biết tên gì, chỉ biết mới từ nước ngoài trở về, tài trí hơn người, bất quá bởi vì Tiên Thiên kinh mạch không có, không cách nào đề thăng tu vi, trở về Ngụy gia làm mấy chuyện làm ăn thành công, được gia chủ chú ý, được chọn vào danh sách đề cử của gia tộc.
Mà bây giờ, ba người được đề cử thì đã chết mất hai, nếu không có gì ngoài ý muốn thì..., vị trí gia chủ tất nhiên sẽ rơi vào tay Ngụy Khuê.
- Thi ra là Ngụy Khuê thiếu gia, tới đây mời ngồi, người, dâng trà!
Ngụy Khuê không nói gì, còn Triệu Trường Thiên thì đã biến hóa một trời một vực, thái độ xoay 180°, khác hắn lúc đầu, hiển nhiên, bởi vì thân phận của Ngụy Khuê, tương lai là gia chủ của Ngụy gia, hắn phải khách khí một tí chứ.
- Triệu trưởng lão không cần phải khách khí, mời ngồi!
Ngụy Khuê nhìn Triệu Trường Thiên khách khí nói, Triệu Trường Thiên gật đầu, ngay sau đó ngồi xuống, có một đệ tử tiến đến dâng trà cho hai người.
- Ngụy Khuê thiếu gia, như thế nào, lần này tới tìm lão phu, có chuyện gì sao?
- Ha ha, Triệu trưởng lão, con người của ta từ trước tới giờ không thích quanh co lòng vòng, để ta vào thẳng vấn đề luôn!
Ngụy Khuê nhìn Triệu Trường Thiên nói, Triệu Trường Thiên gật đầu, ý bảo Ngụy Khuê cứ việc nói.
- Nhớ tới lần trước các gia tộc hợp sức vây giết Tần Thiên, Triệu gia các ngươi đã tổn thất một vị trưởng lão phải không?
Ngụy Khuê nhìn Triệu Trương Thiên nói, Triệu Trường Thiên gật đầu.
- Ừ, khuya ngày hôm trước Triệu gia lại mất thêm một người nữa, theo ta được biết, người vừa bị giết lần trước là đệ đệ của ngài phải không, Triệu trưởng lão có bao giờ ngài nghĩ tới chuyện báo thù.
Ngụy Khuê từ từ nói.
- Đúng vậy, ta hận nhất tên tiểu tử Tần Thiên kia, đáng tiếc có Côn Luân đằng sau lưng hắn, ta không có biện pháp gì xử lý, bất quá, thấy bộ dáng của Ngụy Khuê thiếu gia, tựa hồ có biện pháp gì có thể giúp lão phu báo thù a!
Triệu Trường Thiên cũng hiểu Ngụy Khuê muốn gì, bởi vì hắn nhìn bộ dáng của Ngụy Khuê liền đoán được, chỉ bất quá Ngụy Khuê rảnh rỗi sao lại phải chạy tới phải giúp hắn báo thù, có dụng ý gì đây.
- Không tệ, ta có một phương pháp, có thể giúp Triệu trưởng lão dễ dàng báo thù.
- Hả, biện pháp gì, nói ta nghe một chút.
- Phương pháp rất đơn giản, ngài chỉ cần...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.