Ngụy Duyên nghe thấy Tần Thiên nói..., sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi, không ngờ Tần Thiên lại kiêu ngạo như vậy, dám chửi mình, tên này chán sống rồi sao, dù sao nào mình cũng là một trong bảy Đại thiếu gia ở đế đô, Tần Thiên lại không cho mình chút mặt mũi nào, quả thực muốn chết...
Bất quá Ngụy Duyên vẫn chưa muốn lập tức động thủ, hắn đang suy nghĩ, chắc là Tần Thiên còn chưa biết sự lợi hại của mình, cho nên mới dám kiêu ngạo như vậy, nếu mình nói ra tên của mình..., chắc là tên kia sẽ sợ xón ra quần.
- Hừ! Tần Thiên, ngươi biết ta là, cha ta là người nào không!
Ngụy Duyên nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Không biết! Chẳng lẽ ba ngươi là Lý Cương?
Tần Thiên nghi ngờ nói, nghĩ thầm, con hàng này sao còn chưa nổi giận, quá kỳ quái.
- Hừ! Tên đồng nát đó sao có thể là ba ta, nói cho ngươi biết, ta tên là Ngụy Duyên, là một trong bảy đại thiếu ở đế đô, ba ta là gia chủ kế nhiệm của Ngụy gia!
Ngụy Duyên đắc ý nhìn Tần Thiên, nghĩ thầm, biết tên của lão tử rồi, ngươi nên sợ là vừa.
Không thể không nói, đôi khi đệ tử của đại gia tộc thường may mắn hơn người thường ở một điểm là thiếu não, nói thật không phải hư cấu, nếu không làm sao lại ăn chơi trác táng như vậy được.
- À ha, Ngụy Duyên nha, tên của ngươi thật thật là hay, tên cái gì mà viêm dạ dày, tên của ba ngươi có phải là loét dạ dày không!
Tần Thiên nhìn Ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-bieu-ty/1550250/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.