Tần Thiên nằm gục trên mặt đất kêu la thảm thiết, một hồi lâu sau mới có thể đứng lên được, trong lòng vô cùng lo lắng, hi vọng nó không bị hỏng mất, phải tìm người thử xem tiểu đệ còn xài nữa không mới được, hỏng thật thì thảm rồi.
- Thế nào, sẽ không hỏng mất chứ?
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, nhịn không được không ngừng ôm bụng cười.
- Hừ, anh bị hỏng thì em cao hứng lắm sao, nó chính là hạnh phúc của em đấy!
Tần Thiên tức giận.
- Chết đi, lưu manh!
Lý Phỉ Nhi vô cùng xấu hổ mắng.
- Đúng rồi, Triệu Chỉ Nhược chính là kẻ trộm áo lót kia.
Tần Thiên đổi chủ đề.
- Cái gì? Là Chỉ Nhược sao? Anh không nhìn lầm đấy chứ?
Lý Phỉ Nhi giật mình
- Không, anh rất chắc chắn, chính là Triệu Chỉ Nhược, không nghĩ cô ấy lại có loại sở thích này.
Tuy Tần Thiên nói chắc chắn như thế, Lý Phỉ Nhi vẫn không thể tin được.
- Em thấy Chỉ Nhược không giống người như vậy a, cô ấy tại sao phải đi ăn trộm áo lót chứ, không phải chính cô ấy cũng có sao?
Lý Phỉ Nhi không tin nói.
Tần Thiên nghe như thế vô cùng nghi ngờ, Triệu Chỉ Nhược vừa rồi bộ dạng giống như hoàn toàn không quen biết mình, chẳng nhẽ đó thực sự không phải nàng.
- Vậy chúng ta đợi khi Chỉ Nhược về hỏi nàng một chút cho rõ ràng, em vẫn không tin Chỉ Nhượng lại là người như thế!
Lý Phỉ Nhi quả quyết, lại nói tiếp:
- Hay là trực tiếp gọi cho cô ấy hỏi thử xem?
Vừa nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-bieu-ty/1550136/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.