Tần Thiên theo cảnh vệ rời khỏi tầng chín, lại nghĩ tới những lời vừa rồi của Sở Tương Tương, vì thế bèn để cho cảnh vệ dẫn hắn đến khu y tế của quân đội.
Tần Thiên theo cảnh vệ vào bên trong, vừa lúc trông thấy một nữ quân y đang giúp Sở Tương Tương băng bó. Sở Tương Tương trông thấy Tần Thiên tới thì vui mừng ra mặt, hướng về hắn nở một nụ cười.
- Tần Thiên, anh ngồi xuống trước đi, em không sao rồi.
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên nói. Tần Thiên gật đầu, cảm ơn người cảnh vệ dẫn đường, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn nữ quân y đang băng bó cho Sở Tương Tương.
Không tới vài phút, vết thương Sở Tương Tương đã bó kỹ, nàng từ trên ghế đứng dậy, đã có thể đi lại chậm rãi. Một bên Tần Thiên thấy vậy không khỏi ngẩn người, như vậy có quá nhanh không, hắn biết vết thương Sở Tương Tương không phải quá nặng nhưng cũng không thể đi lại nhanh như vậy chứ.
- Hì hì, Tần Thiên, anh có phải ngạc nhiên lắm không, trong này có bí mật, anh muốn biết không?
Sở Tương Tương nháy mắt nói với Tần Thiên, đôi mắt chứa ý cười vô cùng khả ái.
- Bí mật?
Tần Thiên ngơ ngơ.
- Hi hi, anh xem.
Sở Tương Tương vươn ngón tay thon ra trước mặt Tần Thiên, cầm lấy một con dao găm bên cạnh, đội nhiên cắt xuống tay, khiến Tần Thiên giật nảy mình mà kêu to, vừa định ngăn cản thì đã không kịp, hoa đã tàn tranh đã nát, máu tươi liền chảy ra.
- Em làm gì thế Tương Tương?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-bieu-ty/1549923/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.