Lý Thải tắt điện thoại, áo chống bụi trên người chưa kịp cởi ra đã chạy ra ngoài.
Mấy năm rồi.
Ba năm hay bốn năm.
Cho dù Văn Tẫn tới đây thi đấu, cũng chưa từng trở về nhà một lần, thậm chí là nơi này.
Một lần cũng không có.
Đây là lần đầu tiên, anh đứng ở cửa viện nghiên cứu chờ bà.
Đi tới cửa, Lý Thải mới nhớ tháo găng tay vô khuẩn xuống, lại cởi áo chống bụi, đưa cho trợ lý phía sau.
Trợ lý đi sau đặt nhà hàng.
Trợ lý nhìn thời gian, nhanh nhẹn chuyển lịch, "Lúc này chắc phải ăn cơm trưa rồi chứ?"
Lý Thải định đổi thành bữa tối, trợ lý đẩy cửa ra, Văn Tẫn đứng quay lưng lại, một thân đồ thể thao màu trắng cực kỳ lóa mắt.
Bà không chú ý tới Tưởng Uyển bên cạnh, lúc xuống bậc thang, nhìn Văn Tẫn gọi, "A Tẫn!"
Văn Tẫn xoay người, nhìn bà hô nhẹ, "Mẹ."
Một khuôn mặt không biểu cảm, đáy mắt cũng không có cảm xúc gì, giống như nhìn thấy một người xa lạ.
"Gầy." Lý Thải đánh giá anh, muốn đưa tay sờ mặt anh, lại dừng lại giữa không trung, bởi vì Văn Tẫn nghiêng mặt đi, rõ ràng không muốn để bà chạm vào.
Bà xấu hổ thu tay lại, lúc này mới chú ý tới Tưởng Uyển đứng bên cạnh Văn Tẫn.
"Xin chào, cháu là...?" Bà mỉm cười hỏi.
Không nghĩ tới, cô chỉ muốn đi dạo quanh trường đại học cũng gặp phải mẹ Văn Tẫn, nếu biết mẹ anh ở đây, đánh chết Tưởng Uyển cũng không tới nơi này, hơn nữa... Quan trọng nhất chính là, cô không biết nên giới thiệu mình như thế nào.
Tưởng Uyển khom lưng, "Chào dì, cháu là..."
Ba chữ dì giúp việc còn chưa nói ra, Văn Tẫn đã cầm lấy tay cô.
Tưởng Uyển nghiêng đầu nhìn anh.
Con ngươi của người đàn ông đen nhánh, đáy mắt không có cảm xúc, nhàn nhạt dừng trên hai người đối diện.
Mặt Lý Thải lộ vẻ kinh ngạc, "Cháu, cháu là bạn gái của A Tẫn?"
Tưởng Uyển căng da đầu gật gật đầu, "Chào dì, tên cháu là Tưởng Uyển."
"Chào cháu." Lý Thải rất kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, "Vừa rồi dì quá kinh ngạc, nó lớn như vậy, lần đầu tiên... Lần đầu tiên thích con gái, cũng là lần đầu tiên đưa bạn gái tới gặp dì, dì quá kinh ngạc, ngại quá."
"Đi ngang qua." Văn Tẫn mặt vô cảm nói, "Con không muốn gặp mẹ."
Lý Thải có chút xấu hổ, "Ăn cơm chưa? Mẹ bảo trợ lý đi đặt nhà hàng, để mẹ nhắn tin cho ba con, gọi ông ấy..."
"Con muốn đi dạo trường học." Ánh mắt Văn Tẫn dừng ở nơi khác, "Không có thời gian."
Trên mặt Lý Thải không còn biểu cảm gì nữa, cố nặn ra nụ cười, chỉ nhìn Văn Tẫn hỏi, "Nhanh như vậy? Con còn chưa gặp ba con đâu, ba bốn năm rồi con chưa gặp ông ấy, ông ấy..."
"Đi thôi." Văn Tẫn đã nắm tay Tưởng Uyển đi hướng khác.
Tưởng Uyển không nhịn được quay đầu lại nhìn, Lý Thải vẫn đứng tại chỗ, trợ lý bên cạnh trấn an vỗ vỗ bả vai bà.
Hai người dọc theo thư viện đi dạo qua một vòng, tìm một cái đình hóng gió ngồi xuống.
Tưởng Uyển ngồi ở kia, thỉnh thoảng liếc anh một cái.
Văn Tẫn khoác tay lên lan can, nghiêng đầu nhìn cô, "Muốn hỏi gì?"
"Lần đầu tiên?" Tưởng Uyển không xác định hỏi, "Lúc trước anh chưa từng có kinh nghiệm?"
Ngày đó thoạt nhìn không giống lần đầu tiên.
"Không có." Văn Tẫn co chân dài, con ngươi đen nhánh dừng trên mặt cô, "Anh nói rồi, em là người phụ nữ đầu tiên khiến anh bị rối loạn kiểm soát xung động."
"..."
Tưởng Uyển cắn cắn môi, không nhịn được nói thẳng, "Nhưng lúc anh làm cái kia... Thoạt nhìn có vẻ rất thành thạo."
Cô không cần mặt mũi nói gần đây anh làm càng ngày càng nhiều tư thế đa dạng, sàn nhà tắm gì đó, cho dù chọn cái nào, cô rất ngại nói ra.
"Đơn giản, xem một lần thì biết." Văn Tẫn nghiêng đầu nhìn mặt hồ long lanh, bỗng nhiên nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cô, "Nhưng còn em."
Sau sống lưng Tưởng Uyển tê rần, quả nhiên, nghe thấy anh nói, "Học lâu như vậy, vẫn chưa học được khẩu giao."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]