CHƯƠNG 4: ÔNG BỐ BÀ MẸ
Cau mày! Cau mày! Cau mày!
Không sai, người đang cau mày đến độ có thể kẹp chết con muỗi chính là Đỗ Lôi Ty, nữ chính đáng thương lại đáng buồn của chúng ta.
Đúng mấy phút trước, một cô gái thời đại mới độc lập tự cường như cô lại khuất phục dưới uy phong và sắc tướng của đại nhân sếp tổng, dễ dàng chấp nhận yêu cầu vô lý là cử hành hôn lễ.
Cũng không gọi đó là đau buồn nhất, mà điều khiến cô bực bội nhất là, lão phu nhân nằm trên giường bệnh được nước lấn tới, lại còn đòi gặp cha mẹ cô!
Đỗ Lôi Ty cảm giác nặng nề rằng, chuyện này sẽ phát triển theo hướng cô không muốn thấy nhất.
“Mẹ…” Đỗ Lôi Ty cầm ống nghe, tâm trạng cực kỳ sa sút.
“Con gái bất hiếu!” Bà Đỗ vừa mở miệng đã quát, “Cuối cùng mà cũng nhớ đến mẹ mày rồi à? Nói, bao lâu không gọi điện cho mẹ rồi? Chơi sung sướng rồi chứ gì? Trong lòng mày rốt cuộc có còn…”
“Mẹ, con kết hôn rồi.”
Bà Đỗ nóng nảy cắt ngang, “Cái gì mà kết hôn với chả kết hôn! Mẹ hỏi mày mà… Mày nói cái gì?! Mày kết hôn rồi?”
(⊙o⊙)~
Thế là, bà Đỗ cúp ngay máy, dẫn ông Đỗ ngồi tàu hỏa xuyên đêm đến thành phố A, lúc đó Đỗ Lôi Ty chỉ suýt tí nữa là mặc váy cưới rồi.
Bố mẹ cô đã đến, Đỗ Lôi Ty cảm thấy không còn cô độc một mình nữa, tin rằng với tính khí của mẹ cô, nếu biết con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-voi-sep-tong/2065512/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.