Rốt cuộc, Ma Thanh Thái là kiểu người như thế nào đây? Bây giờ tôi đang rất hoang mang, đáng tiếc càng muốn làm sáng tỏ tôi càng bị mê hoặc trong sự quái đản của hắn. Hắn tốt bụng hơn tôi tưởng tượng, ngoại trừ cái miệng thúi kia. Hắn sẽ nổi nóng nhưng cũng biết nói xin lỗi; hắn thường ác miệng dạy dỗ người khác nhưng sẽ có chừng mực; hắn thích soi mói nhưng chỉ trong giới hạn cho phép.
Tôi nhịn không được nên đã bật cười, tôi nghĩ kiểu người như hắn thường được gọi là Tsundere, là khía cạnh dễ thương nhất của hắn.
"Vậy, đi ngủ thôi." Sau lưng tôi hắn cong khoé môi, mang theo nụ cười nhạt, quay đầu về phòng trước.
Tôi chớp mắt đứng yên tại chỗ xoa dịu trái tim đang đâp loạn nhịp, bước chân bước tới dựa vào ván cửa, cảm nhận sự rung động quái lạ. Có lẽ tôi có chút thích Ma Thanh Thái rồi.
Sau này, chung quy vẫn không thể biết trước được cũng không thể thay đổi. Tôi mở to đôi mắt bộ não nhớ đến vị chủ nhà bí ẩn thường ngày, cứ thế tiêu hao thời gian, từng phút từng giây, mãi cho đến bình minh mới có chút buồn ngủ.
Tôi há miệng ngáp một cái ra khỏi phòng nhìn thấy cậu nhóc tuổi dậy thì đang nhai đồ ăn, cu cậu vừa thấy tôi đã chỉ sang phần cơm sáng khác đầy dinh dưỡng có trứng có dăm bông có rau sống.
"Cậu làm?" Đáy mắt đầy vẻ ngạc nhiên lẽ nào Vương Giới với dáng vẻ thiếu đòn trên thực tế lại là một quản gia nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-voi-nguoi-khong-phai-ban-trai/2552448/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.