Thành phố phương Bắc, mùa đông vừa khô vừa lạnh, nhưng không ngăn được bướcchân của những cô gái theo đuổi cái đẹp, để thể hiện vẻ đẹp mong manhcủa mình, cho dù gió có lạnh đến đâu cũng phải mặc thật đẹp. Diệp Hy Lôi cũng không ngoại lệ.
Thứ tư hàng tuần, tạp chí chỉ làm việc nửa ngày, Hy Lôi không muốn vềnhà sớm, không có việc gì làm bèn kéo Mai Lạc đi dạo phố. Để tiết kiệmtiền mua nhà với Tùng Phi, Mai Lạc thường chỉ đi ngắm chứ ít mua, toànlà mặc thử quần áo rồi tìm ra một loạt lý do như chất xấu, không hợpmàu... để không mua bộ quần áo đó nữa, khiến nhân viên bán hàng cũngphải cau mày khó chịu. Hy Lôi thì không thế. Cô là một con nghiệnshopping rất điển hình, thể hiện chính ở trong việc mua quần áo. Đồ mỹphẩm thì cô không quan trọng hàng hiệu, còn trẻ, da vẫn đẹp nên dùng cái gì cũng thể hiện được nét đẹp của mình, nhưng cô tin rằng “người đẹp vì lụa”, chỉ cần mặc những chiếc áo mới của một nhãn hàng danh tiếng là đã thấy mình tự tin gấp trăm lần, tràn đầy sức sống. Bởi vậy, cứ cách mộtkhoảng thời gian là Hy Lôi lại đi mua quần áo. Mà nhãn hiệu cô thích chủ yếu là những bộ đồ của Yikeai và Geliya, mặc dù so với những người giàu có, hai nhãn hiệu này chưa là gì, nhưng một bộ cũng mấy trăm tệ, vàilần đi shopping là khoản tiền lương ít ỏi của Hy Lôi đã cạn.
Ở siêu thị, cô với Mai Lạc cùng thích một cái áo khoác lông, tận 1080tệ, nghĩ lại món tiền lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-voi-me-chong/97268/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.