Đào Khánh Hoa dạo này buôn bán toàn gặp phải khó khăn, hắn từ trước tới giờ đều có dã tâm rất lớn, lại có Tô Cầm ở phía sau thúc dục, liền muốn mạo hiểm một chút, nhưng do đầu tư nhầm chỗ, công ty lại không có đủ vốn, hắn rất là khổ não.
Buổi tối hai vợ chồng ở trên giường triền miên cũng không kích tình được như trước, cho nên nói tiền bạc chính là dũng khí của đàn ông quả không sai.
Vận động diễn ra rất nhanh, sau khi xong hắn đi ra ban công hút thuốc.
Hút thuốc, cũng không thoải mái hơn chút nào, hắn lại thở dài một tiếng.
"Khánh Hoa, thật ra thì còn có một biện pháp, anh có nhớ lần trước chúng ta đi tham dự bữa dạ tiệc từ thiện ở trường Nam Trung hay không? Có một người tên Lý Thái Thái anh nhớ chứ?" Tô Cầm vẫn chưa được thỏa mãn nhưng cũng không dám biểu hiện ra, quần áo cũng không thèm mặc đi tới dựa vào người Đào Khánh Hoa đưa ra một chủ ý.
" Lý Thái Thái nào?"
"Lý Cương có một người con trai, nghe nói hắn ta rất coi trọng Bảo Nhi, anh nói xem Lý gia nhà người ta sản nghiệp lớn như thế, nếu như Bảo Nhi có thể vào được nhà họ vậy thì so với Doãn gia còn tốt hơn gấp mấy lần rồi." Tô Cầm cười ngọt ngào nói.
Đào Khánh Hoa nghe đến tên Lý Cương, nhíu mày một cái, nhà hắn là có quyền có thế, nhưng danh tiếng cũng không được khá lắm, Đào Khánh Hoa tự cho mình là thương gia nhưng cũng có chút học vấn nên vẫn có chút khinh thường không muốn kết giao với người này, nhưng thực ra thì cũng là do nho không ăn được thì chê nho chua, hắn cũng đã có lòng để ý đến nhưng lực bất tòng tâm, hôm nay lại. . . . . . Nếu là thật có thể dựa vào thế lực này, vậy thì mọi việc coi như thông suốt rồi, về sau ở cái thành phố này hắn căn bản không cần phải lo nghĩ gì nữa rồi.
"Nhà bọn họ thật có thể coi trọng Bảo Nhi? Nhưng mà anh cũng có nghe nói danh tiếng của con trai độc nhất nhà họ cũng không hề tốt đẹp gì." Đào Khánh Hoa vẫn có một chút xíu do dự, trên thực tế nghe được đâu chỉ là thanh danh không tốt, tuổi tuy còn nhỏ nhưng cũng đã có không ít các tin đồn không ra gì, nhe nói hắn cũng là chuyên gia bóc “tem” các nữ minh tinh, các ban nhạc nổi tiếng gần đây không ai là không từng qua tay hắn, những chuyện như vậy hắn làm cũng rất thuận tay đi, vì vậy cuộc sống riêng của hắn loạn không cần phải nói.
"Đây chẳng qua là tin đồn, không thể tin, lại nói Lý gia lớn như vậy, làm sao sẽ để mặc cho con trai mình làm loạn như thế, lần nay nghe nói hắn thật sự thích Bảo Nhi, Lý Thái Thái cũng đã qua đây nói chuyện với em mấy lần, em sợ anh hiểu nhầm lên vẫn chưa dám nói." Tô Cầm không biết xấu hổ khuyên nhủ.
Trong lòng hai người đều là ăn ý với nhau, nhưng ngoài mặt vẫn còn phải ra vẻ do dự khuyên nhủ.
Vì vậy Đào Thi Thi lần nữa lãnh trách nhiệm tới truyền lời.
Buổi sáng Bảo Nhi che ô đi ra sân thể dục, nửa đường bị Đào Thi Thi cản lại.
"Chậc chậc, có vài người càng ngày càng quái dị, ánh nắng mặt trời cũng không lớn, còn giả mù sa mưa che ô, thật là yếu ớt." Thái độ Đào Thi Thi vẫn thủy chung cao ngạo như lúc ban đầu.
Bảo Nhi không có dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Đào Thi Thi đưa tay ngăn cô lại, vì vậy hai người cùng nhau giằng co khiến cho chiếc ô rơi xuống đất.
Bảo Nhi tâm tình cực kỳ khó chịu, cô không thích đứng dưới ánh nắng mặt trời quá lâu, dù là co che ô cũng như vậy, vẫn cảm thấy rất đau đầu.
Nếu là trước kia, bị Đào Thi Thi khiêu khích, cô chỉ coi cô ta như cỏ dại ven đường, đi qua là coi như xong, như chưa hề nhìn thấy, nhưng bây giờ ngoài chiều cao hơi khác biệt, lại có chung một người cha người máy, xét chung về ngoại hình cũng có vài phần giống nhau.
Đào Khánh Hoa cũng được coi là có ngoại hình đẹp cho nên con gái hắn cũng không đến nỗi nào, Đào Thi Thi hơn ở điểm trông có vẻ nhu nhu nhược nhược có chút mị hoặc là được thừa kế ở mẹ, mặc dù khi nói chuyện giọng diệu thường hay gây sự, nhưng người ngoài nhìn vào cũng chỉ như là hành động hoạt bát đáng yêu của tuổi trẻ mà thôi.
Bảo Nhi rất không thích cô ta, giống như cô ta cũng không thích cô vậy.
Chị em ruột thịt còn có lúc gây gỗ cãi nhau, huống chi lại là loại tình thân như thế này.
"Chủ nhật cha nói cả nhà cùng nhau ăn cơm, mày có tới hay không." Đào Thi Thi rất buồn bực, không phải nói bị ốm sao, vì sao bây giờ gặp lại thấy càng xinh đẹp hơn, chẳng nhẽ con ranh Bảo Nhi này đi phẫu thuật chỉnh hình hả?
"Tao đã biết rồi." Bảo Nhi nói xong chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt dừng trên cổ Đào Thi Thi cũng đã nhìn ra chỗ khác.
Nhưng Đào Thi Thi cũng không muốn bỏ qua dễ dàng như thế, cười khẩy nói: "Đáng tiếc mày dáng dấp xinh đẹp như vậy, lại nghe nói cha muốn kiếm cho mày một cuộc hôn nhân thật tốt, bữa cơm tối chủ nhật này là đặc biệt chuẩn bị vì mày, tên hoa hoa công tử Lý Gia Bảo hình như rất coi trọng mày, chậc chậc, không nhìn ra, mày lại có khả năng câu tam đáp tứ mạnh mẽ đến như thế! Vừa lúc tên hai đứa cùng có một chữ “Bảo”, thật hợp để gom thành một đôi mà."
Bảo Nhi nhíu mày một cái, Đào Thi Thi một tay xô đẩy khiến cái ô bị nghiêng hẳn đi, ánh mặt trời thẳng tắp chiếu lên trên đầu Bảo Nhi, tâm tình của cô càng lúc càng nóng nảy.
Chợt hướng về phía Đào Thi Thi há miệng ra. . . . . .
Đào Thi Thi mới vừa rồi vẫn còn đang cười nhạo Đào Bảo Nhi, thấy cô không có phản ứng, ngẩng đầu nhìn lên, chợt nhìn cô đã há to mồm, dường như còn lộ ra răng nanh thật dài, miệng to như chậu máu, nàng hét lên một tiếng, "A!"
Sau đó hốt hoảng liều mạng chạy về phía trước, trong miệng kêu: "Quỷ . . . . .quuu. . . yyyy!"
Cầm lại cái ô, Bảo Nhi ngậm miệng lại, đưa tay sửa sang cằm, mới vừa há miệng dường như hơi lớn cằm có chút cảm giác không thoải mái. Ặc, khong ngờ được chỉ có như vậy đã hù dọa được con bé Đào Thi Thi này, Bảo Nhi thự sự không hề biết mình có răng nanh đồng thời có khả năng phóng ra thu vào rất tự nhiên.
Người khác cũng không phát hiện chuyện kỳ quái gì, chỉ thấy Đào Thi Thi chạy liều mạng giống như điên lại còn không ngừng la hét um sùm.
Bảo Nhi trở lại lớp học, mặt vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, học bài.
Tiết học đầu tiên là môn ngữ văn, Chủ nhiệm lớp đi vào ho khan một tiếng nói: "Hôm nay trong lớp chuyển tới một bạn học mới, thành tích tốt vô cùng, nhưng mà bởi vì thân thể không được khỏe, vẫn thường tự học ở nhà, hi vọng các bạn trong lớp có thể cùng giúp đỡ cho bạn ấy."
Chủ nhiệm lớp lúc nói lời này trên mặt không cầm được nụ cười, cô cười miệng cũng mau rộng tới mang tai rồi, đây thật là một thiên tài mà,làm bài thi nhập học mọi đề đều đạt max điểm, căn bản tìm không ra lỗi , thật sự là quá trâu bò rồi, mà chính bạn học này lại chọn vào lớp của mình, gào khóc, mị lực của mình thật là quá lớn.
Cô cảm thấy thiếu niên kia chỉ nhìn mình một lần, gọi mình một câu : “ Chào Cô giáo Lưu”. Thì ngay cả quần trong của cô cũng có cảm giác run rẩy không ngừng rồi, thật sự là quá đẹp, thật là làm cho người ta đau lòng, đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, thiếu niên đẹp trai như vậy lại có bệnh di truyền của gia tộc .
"Tiểu Tịch, tới đây." Chủ nhiệm lớp mặt từ ái phất phất tay.
Tịch Nhan một thân tây trang đen đeo kính đen từ cửa đi vào, cả lớp học trong nháy mắt giống như là bị điện giật, chỉ có tiếng lòng của các hoa si không ngừng lên tiếng, quá đẹp trai quá xuất sắc rồi.
"Mọi người khỏe, tôi tên là Tịch Nhan, xin được giúp đỡ nhiều hơn." Một thiếu niên toàn thân tây trang đen, sắc mặt tái nhợt đứng ở bên trên bục giảng, phát ra thanh âm lạnh lẽo.
Lập tức khiến nữ sinh đau lòng đến tận xương, thân thể không khỏe sao, sắc mặt tái nhợt quá, nhưng là thật sự rất đẹp trai rất đẹp trai, bị hắn liếc mắt nhìn, nhịp tim đều muốn dừng lại.
Nam sinh đều là tự ti cúi đầu, đồng dạng đều là mẹ sanh, người trước mắt này, luận vóc người, luận gương mặt kia, không cần so sánh, mình quả thật muốn chui lại vào bụng mẹ để nhào nặn lại mà.
Kinh ngạc nhất chính là Bảo Nhi đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng rồi, Abe làm thầy giáo, Abe cũng nói hôm qua Tịch Nhan đã đi làm bài kiểm tra để làm thủ tục nhập học. . . . . . Xảy ra chuyện gì vậy?
"Tốt lắm, Tiểu Tịch em chọn chỗ trống ngồi xuống đi." Chủ nhiệm lớp mặt từ ái nói.
Trong nháy mắt tất cả nữ sinh trong lớp hận không thể đạp bay người đang ngồi cùng bàn với mình đi được. . . . . . Mà trong lớp duy nhất chỉ còn một chỗ ngồi bên cạnh một nữ sinh, cô tan cao hứng tới mức ngay cả hô hấp lúc này cũng thấy khó khăn, mắt nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan không chớp.
Tịch Nhan thong thả bước từng bước tới cuối lớp, đi tới trước mặt cô bé mập ú đeo kính này khiến cô bé kích động toàn thân đầy thịt không ngừng run rẩy.
"Tôi muốn ngồi ở đây có được không?" Tịch Nhan hỏi.
"Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Có thể." Cô bé ú run run đáp, trai đẹp nói chuyện với mình rồi, gào khóc trai đẹp nói chuyện với một mình mình rồi, thật hạnh phúc, hạnh phúc chết thôi.
Vì vậy cô bé ú cùng với cặp sách của mình nhanh chóng bị ném thẳng ra phía sau.
Tịch Nhan ngồi xuống quay sang nhìn Bảo Nhi nói: "Anh sau này sẽ là bạn cùng bàn mới của em rồi, anh sẽ chăm sóc cho em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]