Tiết học cuối cùng là tiết tự học.
Thầy giáo gọi bảo Nhi lên phòng giáo viên một chút, nói có người cần tìm.
Bảo Nhi hào hứng nghĩ tới tin nhắn kia, cô cho là Tịch Nhan đến tìm mình, nhưng không ngờ khi cô đi đến nơi thì đó lại là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông này vẫn rất phong độ, năm tháng không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt hắn, ngược lại càng khiến hắn có nét thành thục đầy mị lực.
"Cha." Bảo Nhi do dự một chút, đi đến cách người đàn ông này khoảng một mét thì ngừng lại, kêu một câu.
Người đàn ông trước mắt này là người thân duy nhất của cô trên thế giới, cũng là người duy nhất có thể làm tổn thương tới cô, cô cho rằng cô cũng sẽ giống như mẹ, cả đời sẽ luôn yêu quý người đàn ông này, thế nhưng chỉ trong chớp mắt dường như bọn họ đã trở thành hai người xa lạ.
"Cha, đây là lần đầu tiên cha tới trường học thăm con." Bảo Nhi sau một hồi sửng sốt, tâm tình nhanh chóng trở lại bình thường, tươi cười nói.
Đào Khánh Hoa bị con gái nói có chút ngượng ngùng, hình như là như vậy, hắn đã tới trường Nam Trung mấy lần, mỗi lần đều là tới đón Thi Thi tan học, lại chưa bao giờ nghĩ đến phải tới thăm Bảo Nhi. Vì không hề biết gì về cuộc sống hiện tại của Bảo Nhi, nên khi đối mặt với đứa con gái 16 tuổi này Đào Khánh Hoa cảm thấy không thoải mái, tuy rằng nó không còn giương nanh múa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-voi-ba-tuoc/3114111/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.