Suốt cả kỳ nghỉ hè Đào Bảo Nhi không hề bước chân vào nhà, bởi vì cô vốn cũng đã bị Đào gia quên lãng rồi.
Tô Cầm cả ngày ở bên cạnh chồng thổi lời nói bên gối, khiến Đào Khánh Hoa tự cho mình là đúng khi để con gái biết cách tự lập cuộc sống ở bên ngoài, nhất là khi đứa con gái đó đã trở thành một hình tượng phản nghịch khắc sâu vào trong suy nghĩ của hắn.
Đào Khánh hoa chỉ cần nghĩ đến con gái mình mới 16 tuổi đã ở cùng với đàn ông, thậm chí còn có thể đem thân ra bán liền đỏ mặt tía tai, quả thật là làm hắn quá mất mặt, hắn chỉ hận không thể ngay lập tức kéo Bảo Nhi về đánh cho một trận.
Nhưng là mỗi lần Tô Cầm đều dịu dàng khuyên nhủ, muốn tha thứ cho con bé, Tô Cầm nói đó là những hành động bộc phát trong thời kỳ phản nghịch, anh là đàn ông, chuyện này cũng không tiện tham gia, cô ấy sẽ chú ý, anh đã phải vất vả đi làm cả ngày lại còn phải lo lắng thêm nhiều việc như vậy, thật là quá cực khổ. . . . . .
Vì vậy nói thêm một hồi nữa thì phần sau đã không còn dính dáng chút nào tới Bảo Nhi nữa rồi, Đào Khánh Hoa nhìn một trai một gái trong nhà rất hài lòng. Một người cha chỉ có cố định một phần tình cảm mà thôi, nếu đã dành cho đứa trẻ này nhiều thì tất nhiên đứa trẻ kia sẽ bị bớt đi rồi.
Ở trong óc Đào Khánh Hoa đã được nhồi nhét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-voi-ba-tuoc/3114104/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.