Rạng sáng ngày 15 tháng 7, trăng tròn.
Bảo Nhi bận rộn suốt một ngày, ngọt ngào đi ngủ, không hề cảm thấy biệt thự đang bị trấn động.
Coi như cảm thấy chấn động, cô cũng chỉ lật người, tiếp tục ngủ. Cô gái 16 tuổi, có nhiều phiền não hơn nữa cũng sẽ rất nhanh quên, chầm chậm tiến vào mộng đẹp.
Gian phòng cuối cùng tầng hai, một chiếc quan tài hoa lệ đang không ngừng lắc lư. . . . . .
Thật lâu sau, nắp quan tài rốt cuộc mở ra, một ông lão khô gầy ngồi dậy.
Tịch Nhan cùng Abe ngoan ngoãn đứng ở trước mặt.
Thấy Quản gia rốt cuộc đã ra rồi , Tiểu Mập Mạp rất là vui vẻ nịnh nọt mà nói: "Lúc gia gia bế quan lại có đại thành công, chiếc quan tài mà ông bế quan từ hôm qua đã bắt đầu có sự rung động rồi nha."
Tịch Nhan vẫn như cũ mặt than, kêu câu: "Lúc gia gia tốt."
Lão quản gia mắng to ở trong lòng, cái thằng nhóc nào dám thả một pho tượng đồng lớn ở trên nắp quan tài của lão khiến cho lão dùng hết sức đẩy mất hai ngày mới ra được chứ hả. . . . . .
Thế nhưng trên khuôn mặt khô quắt lại lộ ra nụ cười cao quý cùng ưu nhã nói: "Bế quan chỉ là một loại tu hành, chưa đủ khoe khoang."
Tịch đêm cúi đầu, khóe miệng khẽ giật giật.
Abe ngẩng đầu, mặt ngưỡng mộ, nếu để cho hắn bế quan, không cho ăn, hắn sẽ buồn chết , Lúc gia gia thật là lợi hại.
Quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-voi-ba-tuoc/3114097/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.