Chàng trai mỗi cử động đều ưu nhã như hoàng tử, sau lưng một đám người vây quanh đều mặc comple màu đen, bên cạnh hắn Abe mặt cũng lạnh lùng, đeo kính đen rất có khí thế, trừ cây cà rốt trên tay hắn ra thì đây đúng là một bức tranh đẹp.
Đoàn người đi tới trước mặt Đào Bảo Nhi thì ngừng lại.
Trong nháy mắt này Bảo Nhi cũng trở thành hoa si rồi, trái tim cũng đập loạn nhịp. . . . . .
Người chung quanh thật hâm mộ cùng đố kỵ, tất cả ánh mắt như phóng đạn vào Bảo Nhi. . . . . .
Tịch Nhan nhìn chằm chằm, nửa ngày mới nói: "Đưa ra đây!"
Bảo Nhi sửng sốt một hội, theo ánh mắt Tịch Nhan, mới phát hiện hắn đang nhìn túi của mình.
Mở ra nhìn, một bó cà rốt được xếp thật chỉnh tề bên trong, phía trên tựa hồ còn có mùi bùn đất, rất mới mẻ.
Bảo Nhi một hồi đầy vạch đen, đem cà rốt đưa cho Tịch Nhan, oán thầm: người này sẽ không vì đuổi theo một bó cà rốt này mà đuổi theo ra tận nước ngoài đi.
Tịch Nhan cầm cà rốt hoa lệ xoay người đi. . . . . .
Abe quay đầu lại, mặt mỉm cười khích lệ: "Thi đấu cho thật tốt."
Tịch Nhan chợt ngừng lại, khốc khốc quay đầu, mọi người cảm thấy hắn muốn đến thổ lộ một câu yêu thương hoặc là dặn dò cái gì thì hắn lạnh lùng mở miệng nói: "Đừng làm mất mặt."
Bảo Nhi mới vừa dâng lên một chút xíu cảm động, trong nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-voi-ba-tuoc/3114085/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.