Bảo Nhi không do dự chút nào gật đầu một cái.
Khiến Vương lão đầu chuẩn bị một sọt lời thuyết phục mà không có cơ hội được dùng đến, không nghĩ tới Bảo Nhi dứt khoát như vậy, thật là nhân tài, hắn thật thích.
Người già, thứ năng lực không thiếu nhất chính là càu nhàu, Vương lão đầu lập tức đổi góc độ tấn công.
"Bảo Nhi, Doãn Thiên phát bóng rất tốt em hãy chú ý thật kỹ nha chỉ cần em đánh như hàng ngày là được rồi, không đỡ nổi bóng cũng không sao. . . . ba láp. . . .ba láp . ."
Bảo Nhi cầm vợt chuẩn bị phải ra sân, nhưng cây vợt bị bàn tay cứng rắn của Vương lão đầu nắm thật chặt, hắn thao thao bất tuyệt, nếu không phải là suy tính đến hiện trường có quá nhiều người, Bảo Nhi thật nghĩ muốn đập một vợt vào ông thầy này : "A. . . . . . A. . . . . . À mẹ kiếp nhức đầu quá!"
Thật vất vả, cây vợt đã ướt một góc, Bảo Nhi mới được thả vào sân đấu.
Cô nhìn Doãn Thiên ở phía đối diện, trong lòng rất kích động, không phải là sự kích động của người tình cũ gặp nhau, mà là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, mình mấy lần không hiểu vì sao bị đánh, đều là bởi vì hắn, nếu như trước kia còn có một chút tưởng niệm, hiện tại Bảo Nhi đã xác định được mục tiêu chính là muốn trả lại những đau khổ mà cô phải chịu.
"Bảo Nhi, nhớ, phải bình tĩnh, bình thường đánh như thế nào liền đánh như thế, ngàn vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-voi-ba-tuoc/133827/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.