Lúc Bảo Nhi bưng mì đi ra, Tịch Nhan và Abe ngưng cãi vả, kích động nhìn bát mì nóng hổi.
Kể từ khi Quản gia bế quan, chưa có một lần nào bọn họ được ăn ngon, mặc dù là Ma cà rồng, nhưng sau nhiều năm, trừ một chút ngân khí đặc biệt kiêng kỵ ví dụ như tỏi, còn là thích uống máu tươi, thì thói quen ăn uống cũng không khác mấy so với con người, lúc này khuôn mặt của Tịch Nhan cũng không còn vẻ lạnh lùng, bởi vì tiếng bụng kêu đã bán đứng hắn.
Bảo Nhi sau khi bưng lên ba tô mì, ngồi xuống hào phóng nói: "Bắt đầu ăn thôi."
Thấy bát mì, Abe cùng Tịch Nhan cũng rất kích động, hai người mặc dù cũng rất nhiều tuổi rồi nhưng trong thế giới của Ma cà rồng vẫn còn là ở tuổi thiếu niên tính cách vẫn tương đối hoạt bát. Rất lâu không có ăn thức ăn bình thường rồi, Abe như hổ đói một hơi giải quyết xong bát mì, động tác của Tịch Nhan lịch sự ưu nhã nhưng tốc độ cũng không hề chậm, trong nháy mắt đã nhìn thấy đáy bát.
"Thêm một bát nữa." Abe lau cái trán, chỉ cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng.
Tịch Nhan cũng đầy đầu mồ hôi, ôm bụng, trầm giọng hỏi: "Trong mì, có cho thêm cái gì không?"
"Canh xương, rau dưa, còn có tỏi giã, mùi vị không tệ phải không. Ăn tỏi giã đổ mồ hôi, đối với thân thể rất tốt! Chỉ là, hai người các cậu chảy mồ hôi quá nhiều thôi." Bảo Nhi nhìn hai người giống như vừa từ nhà tắm đi ra, cũng không suy nghĩ nhiều, bưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-voi-ba-tuoc/133819/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.