🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bất đắc dĩ giống nhau?



Anh và cô có bất đắc dĩ giống nhau?



Câu kia có ý gì?



Anh nói câu kia làm cô suy nghĩ mãi, lúc Giang Mạnh Phi không biết có nên hỏi thêm hay không, một quả bóng da nhỏ đột nhiên lăn đến bên chân, làm gián đoạn suy nghĩ của cô.



Cô khom người nhặt quả bóng mềm có in hình nhân vật hoạt hình lên, khi đứng dậy thì thấy một cô bé chạy tới, chìa tay về phía quả bóng trên tay cô nói: "Chị ơi, quả bóng đó là của em."



"Đây là của em sao?"



Cô nhìn em gái nhỏ, dịu dàng nói: "Hành lang bệnh viện không phải là nơi chơi đùa, không thể chơi bóng ở chỗ này đâu!"



"Tại sao?" Em gái nhỏ mở to hai mắt, ngây thơ hỏi.



"Bởi vì nơi này rất nhiều người, hơn nữa phần lớn đều là bệnh nhân. Em chạy tới chạy lui như vậy, nếu đụng vào những người bệnh kia, thân thể họ đã rất không thoải mái rồi, bọn họ không phải lại càng không thoải mái sao?" Cô nán lại giải thích cho cô nhóc nghe, trên mặt không hề thấy sự không kiên nhẫn nào.



"À. . . . . ."



Em gái trầm ngâm một tiếng, ước chừng hiểu ý của cô, nở nụ cười ngây thơ: "Em hiểu rồi, chị ơi, vậy bây giờ chị có thể trả cầu lại cho em hay không?"



"Dĩ nhiên có thể!"



Cô cười cười, sờ sờ đầu bé gái, đem cầu trả lại cho em, vừa quay đầu lại thì phát hiện Mục Phong như đang suy nghĩ điều gì, nhìn cô chằm

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-thi-co-gi-dau-ghe-gom/1913481/chuong-3.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Sống Chung Thì Có Gì Đâu Ghê Gớm
Chương 3
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.