Đến trưa hai người mới tới được đập nước.
Hứa Phóng là bạn hồi trung học của Cố Nguyên, haingười chơi với nhau rất thân. Sau khi tốt nghiệp đại học, Hứa Phóng làm việctại cơ quan chính quyền của Bình Thành, sau đó chuyển sang kinh doanh về nuôitrồng thủy hải sản, công việc càng lúc càng lúc thuận lợi, quy mô ngày cànglớn, cuối cùng là nơi để cho cả lớp thường tụ tập vui chơi. Hàng năm tết đến,anh thường kéo bạn bè tới đây hội họp.
Hai người vừa xuống xe thì giọng nói sang sảng của HứaPhóng đã vang lên: “Họ Cố kia! Không nể mặt tôi à, muộn thế mới đến!”
“Em lái xe như bay ấy, còn nói em muộn à?”
Cố Nguyên bắt chặt tay người đàn ông đang sải bướctới, Hứa Phóng đau quá nghiến răng: “Ui, thằng này ra tay quá ác độc.”
Tô Dao lúc này mới từ trên xe bước xuống, đứng ở đó,mở to mắt nhìn cảnh tượng này.
Hứa Phóng dời ánh mắt sang người Tô Dao, đập đập vaiCố Nguyên: “Em dâu đấy à? Vợ cậu đẹp thật, cậu này được.”
Cố Nguyên cười cười, bước qua nắm tay Tô Dao cùng đivề phía đập nước.
Đập nước lúc này là cả một vùng hoang lạnh, các câyđều đã rụng hết lá, chỉ còn trơ lại cành khẳng khiu, xung quanh trắng xóa làtuyết. Trên mặt đất, tuyết đã được quét dọn sạch sẽ, để lộ ra nền đá màu xanhxám. Từ đập nước này có một con đường lớn nghiêng nghiêng dẫn lên phía trên lànhà ở.
“Anh ở đây thế nào?”
Hứa Phóng chỉ xung quanh: “Trước đây anh thuê nơi nàyđể nuôi cá, bây giờ anh mua cả ngọn đồi này rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-sau-ly-hon/97896/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.