Chương trước
Chương sau
Tô Dao và Cố Nguyên ngồi túc trực trong phòng bệnhchăm sóc mẹ Tô Dao suốt một đêm. Sáng sớm hôm sau, nhận được tin, bố Tô Dao vộivã đi từ Bình Thành lên.

“Các con đi đón cháu đi.”

Bố Tô Dao nhìn sâu và mắt Tô Dao và Cố Nguyên:

“Còn ở bệnh viện, bố sẽ chăm sóc mẹ. Cứ gửi con mãi ởbên nhà người khác cũng không tốt, sắp đến Tết rồi.”

Tô Dao dạ một tiếng, chuẩn bị cùng Cố Nguyên rời đithì bị bố Tô Dao giữ lại: “Cố Nguyên, con đi đón Tô Thư. Dao Dao, con đừng đi,bố có chuyện muốn hỏi con.”

Cố Nguyên nhìn Tô Dao khích lệ, vỗ nhẹ vào vai cô rồiđáp lại lời bố Tô Dao, sau đó anh đi đón Tô Thư.

Phòng bệnh vô cùng yên lặng. Đây là phòng đôi nhưnglúc này chỉ có một mình mẹ Tô Dao, sau khi Cố Nguyên đi khỏi, trong phòng chỉcòn lại ba người.

Bố Tô Dao thở dài, kêu Tô Dao ngồi xuống bên cạnh:“Dao Dao, con và Cố Nguyên rốt cục có chuyện gì? Tại sao lại làm mẹ tức giận ranông nỗi này?”

Bố Tô Dao khẽ dừng lại: “Bố và mẹ con không yên tâm vềcon và Cố Nguyên nên mới để mẹ con đi ngặm tới thăm hai đứa. Con phải biếtnhững lời nói của dì Cố Nguyên hai ngày trước có thể sẽ khiến người phụ nữ mangô nhục cả đời.”

“Nó không vụng trộm.”

Mẹ Tô Dao nằm trên giường đột nhiên cất giọng lạnhbăng: “Con gái ông và con rể ông đã ly hôn rồi, người ta nói bây giờ con gáiông sống độc thân, có theo đuổi cũng là chuyện bình thường.”

“Cái gì?”

Bố Tô Dao “hả” một tiếng rồi đứng dậy, nhìn Tô Dao mộtcách nghiêm khắc: “Tô Dao, con hãy nói cho rõ ràng, chuyện như thế nào?”

“Ba.”

Tô Dao không biết phải giải thích với ông về cuộc hônnhân của mình ra sao.

“Nói như vậy là việc con và Cố Nguyên ly hôn là sựthật?”

Tô Dao gật đầu: “Là thật.”

“Ly hôn bao lâu rồi?”

Bố Tô Dao không nổi giận đùng đùng như mẹ Tô Dao, ôngbình tĩnh đến phát sợ. Ông chầm chậm ngồi xuống, nhìn con gái một cách nghiêmkhắc.

“Hơn nửa nă

“Tại sao lại ly hôn?”

Tô Dao khẽ cắn môi dưới, làm sao có thể nói với bố mẹnguyên nhân ly hôn của mình, chẳng lẽ nói rằng cuộc hôn nhân của cô và CốNguyên ngay từ đầu chỉ là một vở kịch, cô vì muốn cho Tô Thư một danh phận hợppháp, còn Cố Nguyên là vì trả nợ?

Cho đến tận hôm nay Tô Dao mới nhận thức được, hônnhân không phải là thức có thể dùng để trao đổi hoặc có thể coi như trò chơi.Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu được xây dựng trên một nền tảng không thành khẩnđã chứa đựng những nhân tố rủi ro sâu bên trong đối với tương lai.

Tất cả những gì xảy ra bây giờ đều là sự báo ứng chohành động bồng bột của cô.

Tô Dao im lặng không nói gì. Bố Tô Dao nắm chặt taylại, cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình, giọng hết sức bình tĩnh: “Có phảilà vì những năm trước đây Cố Nguyên luôn ở bên ngoài không lo gì đến gia đình,vì vậy con đã có người khác hay không?”

“Ba, không phải như vậy.”

Tô Dao ngẩng đầu nhìn cha mình: “Con và Hứa Đông Dươnggặp nhau là sau khi về tới Nam Thành…”

“Con về Nam Thành được bao nhiêu thời gian?”

Mẹ Tô Dao quay sang nhìn con gái mình: “Người đàn ôngđó trong một thời gian ngắn như vậy đã đối với con như vậy sao? Tô Dao, tới bâygiờ con còn không chịu nói thật với bố mẹ?

“Dao Dao, hôm hai lăm khi dì Chân nói con, bố mẹ đềuđứng về phía con.”

Bố Tô Dao vỗ nhẹ tay an ủi mẹ Tô Dao, ra hiệu cho bàkhông nên nói tiếp: “Chúng ta đều cảm thấy con gái của mình không phải là ngườinhư vậy nên mới ủng hộ con một cách vô điều kiện. Sau này vẫn còn sợ con ở đâybị Cố Nguyên ức hiếp nên mới để mẹ con vội tới đây. Bây giờ Cố Nguyên không cóở đây, trước mặt bố mẹ mình, con nên nói thật cho chúng ta biết.”

Tô Dao cảm thấy có một áp lực nặng nề khiến mình dườngnhư không thể chịu đựng nổi. Nếu thừa nhận nguyên nhân khởi nguồn của cuộc hônnhân này là một thỏa hiệp giữa cô và Cố Nguyên thì sẽ lộ ra thân thế của TôThư, nếu lộ ra điều này thì sẽ có lỗi với Cố Nguyên, đúng như lời dì Chân hômtrước đã nói, là mình cắm sừng cho Cố Nguyên.

Tô Dao đang trong lúc do dự thì cử phòng bệnh bị đẩymạnh. Ba người trong phòng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mẹ Cố Nguyên đang đứngở cửa phòng với nét mặt tức giận. Tay bà vẫn còn cầm một giỏ hoa quả, nhìn dángvẻ có lẽ là vội vã tới thăm mẹ Tô Dao khi vừa nhận được tin. Chỉ là không biếtbà đã đứng ở ngoài phòng bệnh bao lâu, và nghe đã nghe được gì.

“Bà thông gia.”

Bố mẹ Tô Dao nhìn nhau, mẹ Tô Dao nghiêng mình gượngngồi dậy thì bị bố Tô Dao ngăn lại, ông vội đi ra đón: “Chị tới Nam Thành saokhông nói một tiếng để Dao Dao đi đón…”

“Nói với mọi người thì sẽ không nghe được vở kịch haynhư vậy, cũng sẽ không biết gia đình nhà họ Tô các người đã làm những việc cólỗi với gia đình họ Cố nhà tôi, vẫn còn ru ngủ nhà tôi.

Mẹ Cố Nguyên đay nghiến, bố Tô Dao vốn định đưa tay rađỡ lấy giỏ hoa quả, nghe vậy chết sững, ông thở dài: “Bà thông gia, chúng tôithực sự là mới biết chuyện của hai đứa. Chị nhìn xem, chẳng phải mẹ Tô Dao tứcđến mức phải nằm viện sao?”

Mẹ Cố Nguyên không để ý tới lời bố Tô Dao nói, ném giỏhoa quả lên giường bệnh còn trống bên cạnh rồi đứng quay lưng lại với Tô Daođang đứng trước mặt bà: “Tô Dao, con nói xem, họ Cố nhà ta có điểm nào có lỗivới con? Cố Nguyên nhà ta, cần tài có tàu, cần tướng mạo có tướng mạo, làm saokhông tìm được một người con gái tốt? Làm sao lại với phải con hồ ly tinh nhưcon?”

“Bà thông gia.” Bố Tô Dao thấy mẹ Cố Nguyên càng nóicàng quá đáng, biết rõ bà là người tính khí nóng nảy, vội lên tiếng ngăn cản:“Việc các con, chúng ta không phải là vẫn chưa làm rõ hay sao?”

“Làm rõ? Còn muốn là rõ như thế nào nữa!”

Mẹ Cố Nguyên quay đầu nhìn bố Tô Dao, giọng càng lúccàng nặng nề: “Bây giờ thì làm sao, lẽ nào Cố Nguyên nhà chúng tôi có lỗi vớiTô Dao nhà các người? Là Cố Nguyên nhà chúng tôi ra ngoài tìm phụ nữ hay là TôDao nhà các người ra ngoài tìm đàn ông? Tôi nói nó là hồ ly tinh thì có chỗ nàolà sai?!”

Giọng của mẹ Cố Nguyên càng lúc càng lớn, tiếng của bàcàng lúc càng lanh lảnh khiến cho những bệnh nhân và thân nhân ở phòng bệnhkhác vây tới xem, các y tá cũng đứng ở cửa nhìn vào, nhưng thấy mẹ Cố Nguyênnhư vậy không ai dám vào khuyên can.

Bố Tô Dao “Ai da” một tiếng, không chịu nổi những lờichỉ trích của mẹ Cố Nguyên: “Không phải chúng tôi đang hỏi là tại sao Dao Daovà Cố Nguyên ly hôn…?

“Ly hôn!”

Giọng mẹ Cố Nguyên bỗng chốc vút cao. Tô Dao quay ranhìn bố. Bố Tô Dao bây giờ mới nhớ ra là mẹ Cố Nguyên vẫn chưa biết chuyện TôDao và Cố Nguyên đã ly hôn nên mới ăn nói hàm hồ, đúng là càng nói càng sai.

“Được rồi, được rồi.”

Mẹ Cố Nguyên tức đến mức toàn thân run lên: “Con gáicác người ra ngoài tìm đàn ông, thì ra đã tìm được và tới mức ly hôn với CốNguyên nhà chúng tôi, thế mà vẫn còn giấu gia đình chúng tôi. Đúng là thiệtthòi cho Cố Nguyên nhà tôi thật thà, có người đàn ông nào có thể chịu được sựsỉ nhục như vậy, thế mà nó vẫn giúp đỡ nhà các người, còn đưa con gái các ngườivề nhà đón tết. Đón tết, đón tết á, tôi nhổ vào.”

Mẹ Cố Nguyên đổi hết tội lỗi lên đầu Tô Dao: “Tô Dao àTô Dao, ta và bố Cố Nguyên nhìn cô lớn lên, nhưng thực là không nhìn ra, bề ngoàithì cô tỏ ra nhu mì, nhưng sau lưng thì cô là con rắn độc! Cố Nguyên nhà chúngta rốt cục đã ăn bùa mê thuốc lú gì mà bị cô ức hiếp tới mức này, thế mà cònchẳng nói năng gì…”

Tình cảnh càng lúc càng tồi tệ nhưng Tô Dao không thểgiải thích, bố Tô Dao cũng không thể phản bác lại, mẹ Tô Dao thì tức đến mức ômngực, bên ngoài người vây quanh càng lúc càng đông, đột nhiên có tiếng lanhlảnh vọng tới: “Bà nội!”

Cố Nguyên ôm Tô Thư len vào trong đám đông, Tô Thưtuột xuống khỏi vòng tay Cố Nguyên, nhào vào lòng mẹ anh: “Bà nội!”

Mẹ Cố Nguyên nhìn thấy Tô Thư đành nuốt những lời cònlại, một tay bế cháu, thơm má con bé, một tay ôm lấy mặt: “Tô Thư ngoan, bà nộithơm một cá

Tô Thư thơm xong bà nội lại nhào vào lòng bố Tô Dao:“Ông ngoại! Bà ngoại!”

Sự xuất hiện của trẻ nhỏ khiến không khí có vẻ dịuxuống. Dù người lớn có mâu thuẫn căng thẳng đến đâu cũng đều không muốn tạothành ám ảnh trong tâm lý trẻ nhỏ, vì vậy mà căn phòng bỗng chốc trở nên imlặng.

“Về nhanh vậy à?”

Bố Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên. Cố Nguyên gật gậtđầu: “Vâng, nhà trợ lý của con cách viện không xa.”

Quét mặt nhìn qua, cộng thêm với việc khi đi lên tầngnghe thấy tiếng ồn áo tức giận, Cố Nguyên đã biết xảy ra chuyện gì, anh quay rađóng cửa phòng bệnh lại: “Trong nhà xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, chẳng có gì đángxem cả, mọi người về đi.”

Hai y tá đứng ở cửa nhìn Cố Nguyên tỏ vẻ đồng tình vớianh, người đàn ông xuất sắc như vậy tại sao lại bị cắm sừng. Một y tá nhân đólên tiếng cảnh báo: “Này anh kia, trong viện không được gây lộn xộn.”

“Được.”

Cố Nguyên đáp lại rồi đóng cửa phòng bệnh, anh quayngười kéo rèm cửa sổ xuống, ngăn những ánh mắt tò mò từ bên ngoài. Làm xongviệc, anh mới đến bên Tô Dao, nhìn mẹ mình, cất giọng buồn: “Mẹ, việc chưa rõràng mẹ đã om sòm lên làm gì, đây là nơi công cộng, để người ta nghe được thìhay lắm sao?”

“Làm sao à? Danh dự của con không phải đã vợ con làmcho mất từ lâu rồi à?”

Mẹ Cố Nguyên gườm gườm nhìn con trai. Không hiểu TôDao đã cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì mà nó bênh chằm chặp như vậy?

“Cố Nguyên, con và Tô Dao rốt cục tại sao lại ly hôn?Con nói đi, ba tin con.” Bố Tô Dao lên tiếng. Lời nói của ông khiến ánh mắt củacác bậc phụ huynh đều đổ dồn vào anh, mọi người đang đợi anh giải thích.

“Mấy năm trước con bôn ba bên ngoài, thời gian ở nhàrất ít. Khi đó Tô Dao vừa đi làm vừa chăm sóc Tô Thư, con không hề có chúttrách nhiệm nào khiến cô ấy buồn phiền, nghĩ rằng không có cách nào để sốngchung với con được nữa, vì vậy đợi con từ nước ngoài về rồi đưa ra yêu cầu lyhôn.”

Cố Nguyên ôm chặt Tô Dao: “Là con có lỗi với Dao Dao,con không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, cũng không làm tròn tráchnhiệm của một người cha.”

Lời nói của Cố Nguyên khiến căn phòng phút chốc trầmlắng. Cố Nguyên cúi đầu, bóp chặt tay Tô Dao: “Sau khi ly hôn với Dao Dao, conmới nhận ra lỗi của mình, vì vậy con mới quay lại đề nghị cô ấy đừng nói chuyệnchúng con ly hôn cho gia đình, hi vọng cô ấy cho con thêm một cơ hội để tiếptục cuộc hôn nhân của chúng con.”

Giọng anh bình tĩnh, thái độ thành khẩn như liều thuốctrấn an khiến cha mẹ hai bên đều cảm thấy bình tâm hơn. Từ trước tới nay CốNguyên làm việc gì cũng luôn thỏa đáng, vì vậy lời anh nói mọi người có thể tintưởng, không hề nghi ngờ.

Bố mẹ Tô Dao quay sang nhìn nhau, bố Tô Dao nhìn TôDao rồi nói: “Vậy người đàn ông đó là như thế

“Ba” – Cố Nguyên thở ra nhẹ nhõm – “Dao Dao tuy đã làmẹ của đứa bé năm tuổi nhưng cô ấy xinh như vậy, tính cách nhu mì, lại độc thânnên đàn ông bên ngoài theo đuổi là chuyện hết sức bình thường. Trên thực tế thìchuyện người đàn ông đó con cũng biết. Dao Dao đã từ chối anh ta rất nhiều lầnrồi, nhưng anh ta vẫn kiên trì. Chúng con không ngờ lại xảy ra chuyện ngày hômnay, còn khiến mẹ giận quá phải vào viện. Thực sự chúng con xin lỗi, đều là vìchúng con xử lý sự việc không khéo.”

Cố Nguyên cũng giống như bao nhiêu lần trước, là chiếcô che chở cô, anh luôn đứng ra xử lý những việc mà cô không thể đối diện.

Mẹ Cố Nguyên nghe những lời nói của con trai nên cũngcó phần dao động: “Lời con nói là thật sao?”

“Vâng, là sự thực.”

Cố Nguyên cúi đầu nhìn Tô Dao, chỉ có cô là nhìn thấynhững lời cảnh cáo trong mắt anh: “Anh tin rằng không có một người đàn ông nàocó thể chịu đựng những việc như thế này, vì thế…” – ánh mắt của anh trở nêntrìu mến – “Dao Dao, hãy hứa với anh là chúng ta sẽ tái hôn, anh tin em.”

“Các con à.”

Bố Tô Dao thở dài một tiếng: “Một đứa thì sắp ba mươi,một đứa thì đã ba mươi mấy rồi, còn coi hôn nhân như trò chơi sao, nói kết hônlà kết hôn, ly hôn là ly hôn. Nếu không phải các con đã ly hôn thì làm sao cóthể tạo cơ hội cho người khác chen chân vào?”

Lời nói của bố Tô Dao tuy là chỉ trích nhưng nghegiọng của ông dường như đã tin lời nói của Cố Nguyên và cũng đã tha thứ cho họ.

“Mẹ, con biết là mẹ giận.”

Cố Nguyên quay sang nhìn mẹ của mình: “Mẹ thấy Dao Daolớn lên từ bé, cô ấy là người như thế nào chẳng lẽ mẹ không hiểu rõ? Cô ấy làcon dâu của mẹ bao nhiêu năm nay, có chỗ nào có lỗi với con? Trước đây khi concòn bôn ba bên ngoài, mọi việc trong nhà không phải là cô ấy đã lo sao? Khi đócô ấy không hề có lỗi với con, vậy mà vừa tới Nam Thành một thời gian làm saocô ấy có thể làm những việc có lỗi với con được?”

Lời nói này của Cố Nguyên đã làm tiêu tan những nghihoặc cuối cùng trong tim bà. Bà ngượng ngập nhìn nhà Tô Dao, nhớ lại những lờivừa rồi của mình, nhưng ngay lập tức chẳng thể xuống giọng được.

“Mẹ con là người trực tính, chúng ta biết nhau baonhiêu năm nay, bà ấy là người thế nào chúng ta còn không biết sao? Huống hồ sựviệc này đừng nói mẹ con có thể hiểu nhầm mà chúng ta cũng rất tức giận.”

Bố Tô Dao vội vàng gỡ rối cho mẹ Cố Nguyên: “Dù nóithế nào, là hiểu nhầm thì tốt rồi. Chúng ta hiểu các con không muốn cho giađình biết những chuyện thế này. Nhưng bây giờ thì chuyện này gia đình cũng biếtrồi, nếu con và Cố Nguyên có ý định tái hôn thì phải làm luôn đi, đừng để lâu,đêm dài lắm mộng.”

“Đúng, đúng” – Mẹ Cố Nguyên mặt đỏ bừng, bước tới gầngiường mẹ Tô Dao, nắm lấy tay bà – “Chị à, tính khí của em… ầy…”

“Tính này của cô!”

Mẹ Tô Dao nhìn mẹ Cố Nguyên một cái, tỏ ý trách, nhưnghai bà nắm chặt lấy tay nhau, nhìn dáng vẻ thì những hiểu lầm về con cái đãtiêu tan, hai bên vẫn tiếp tục làm thông gia tốt.

An lòng bố mẹ hai bên, việc ở bệnh viện thì có mẹ CốNguyên và bố Tô Dao chăm sóc, Cố Nguyên lái xe đưa Tô Dao và con về nhà.

Tô Thư chơi ở phòng bệnh một lúc nên đã thiếp đi, TôDao nhẹ nhàng bế con lên xe. Suốt dọc đường đi hai người không nói với nhau câunào, đến khi về nhà đặt con lên giường, Tô Dao mới bước tới đằng sau Cố Nguyên,vòng tay ôm lấy anh: “Cảm ơn anh.”

Cố Nguyên khẽ hít một hơi nhè nhẹ rồi nắm chặt lấy haitay của Tô Dao, kéo cô ra trước mặt mình: “Dao Dao, anh hi vọng là trải quanhững việc như vậy có thể khiến em giữ được quyết tâm ở lại bên anh. Em hãy nhớtới sự lựa chọn của mình, chúng ta mới có thể là người một nhà.”

Tô Dao gật đầu. Cố Nguyên nhìn sâu vào mắt cô: “Lúctrước khi anh đi đón Tô Thư, Hứa Đông Dương có điện thoại cho anh, nói em ngàymai tới công ty để làm các thủ tục bàn giao. Anh ấy để em đi.”

Mẹ Tô Dao nằm viện hai ngày, sau khi kiểm tra không cógì nghiêm trọng nên đã làm thủ tục xuất viện, Tô Dao đón bà về nhà Cố Nguyênnghỉ ngơi.

Mẹ Cố Nguyên lo lắng bố Cố Nguyên ở nhà nên sang ngàythứ ba đã trở về Bình Thành. Tết năm nay, quyết định cuối cùng là bố mẹ Tô Daosẽ đón tết ở nhà Cố Nguyên và Tô Dao tại Nam Thành.

Sắp đến ngày cuối năm, cả thành phố Nam Thành dườngnhư trở nên tĩnh lặng. Dòng người đông đúc trên phố mấy ngày trước không biếtđã đi đâu hết, con phố trong ngày đông trở nên cô quạnh.

Buổi tối đêm ba mươi, bên ngoài đốt những tràng pháolớn, sáng sớm m một, Tô Dao và Cố Nguyên bị những tiếng pháo làm cho giật mìnhthức giấc. Đêm hôm trước vì đón giao thừa tới tận sáng mới ngủ, mới sáng sớm đãbị đánh thức nên Tô Dao lười biếng không muốn dậy. Cố Nguyên đưa tay ra kéo cônằm gọi trong vòng tay mình.

Anh cúi xuống hôn lên trán cô. Tô Dao lắng nghe nhữngtiếng động vọng lại từ bên ngoài, hình như mẹ cô đã thức dậy, đang chuẩn bị đồăn sáng trong bếp.

Bố mẹ đều đã lớn tuổi, thời gian ngủ càng lúc càng ít.Mẹ Tô Dao lần này vì tức quá nên mới phải nhập viện. Tô Dao tới bây giờ vẫn cảmthấy rất hối hận và sợ hãi, nghe thấy tiếng mẹ, cô cũng vội vã ngồi dậy.

“Em không ngủ nữa à?”

Cố Nguyên nhìn Tô Dao rồi quay sang cầm lấy chiếc điệnthoại đặt ở đầu giường, nhìn qua một cái, giọng anh có phần lười biếng: “DaoDao, sáng mồng một mà, bây giờ mới bảy giờ.”

“Anh ngủ đi, em ra ngoài giúp mẹ.”

Tô Dao nói rồi rời khỏi phòng. Mẹ cô quả nhiên là đãthức dậy, đang bận bịu trong bếp, Tô Dao bước tới, đón lấy chiếc chảo từ taymẹ: “Mẹ, mẹ vừa ra viện, sao mẹ không nghỉ ngơi, nằm yên tĩnh dưỡng, sao mớisáng sớm đã dậy rồi.”

Mẹ Tô Dao tiện tay đưa những thứ đang cầm cho Tô Dao:“Tuổi cao rồi, tỉnh rồi nằm trên giường cũng không ngủ được, chi bằng dậy sớmmột chút làm đồ ăn sáng cho cả nhà.”

Tô Dao không nói gì tiếp, quay sang lấy vài quả trừnggà từ trong tủ lạnh để chuẩn bị làm bánh trứng. Mẹ Tô Dao nhìn ra bên ngoài:“Cố Nguyên vẫn còn ng

“Vâng. Tối qua thức đón giao thừa muộn như vậy.”

Tô Dao nói rồi đập trứng vào nồi. Tiếng “rắc rắc” vanglên, mùi thơm bỗng chốc lan tỏa khắp nơi.

“Trước đây khi con nói đi theo Cố Nguyên, nói thực làbố mẹ vẫn có chút lo lắng.”

Mẹ Tô Dao dựa lưng vào tủ bếp nhìn cô: “Cố Nguyên cáigì cũng tốt, chỉ là thích nhiếp ảnh, khi đó vẫn chưa phải là ngành nghề gì,cũng may sau khi hai đứa kết hôn nó cũng tu tâm nên cũng tu chí làm ăn ở nhà.Lần này xảy ra chuyện như vậy, nhìn tình cảm của nó đối với con, mẹ và bố concoi như đã yên tâm rồi. Dao Dao à, có được người chồng tốt như Cố Nguyên, conphải biết giữ lấy.”

“Con biết rồi ạ.”

Tô Dao đáp lại. Dường như cùng lúc đó, Cố Nguyên và bốTô Dao cùng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài, rồi cả hai chào nhau và đi vào nhà bếp.Bố Tô Dao nói mẹ cô pha trà cho ông, Cố Nguyên thì qua phụ với Tô Dao.

“Sao anh không ngủ thêm lúc nữa?”

Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên, anh cười nhẹ nhàng:“Anh tỉnh rồi.”

Trong phong tục ngày tết ở Nam Thành và Bình Thành,sáng sớm mồng một phải đi lên mộ thắp hương ở trên núi, hơn nữa phải đi vàobuổi sáng. Bố Tô Dao là người theo phong tục truyền thống điển hình, tuy lầnnày là đón tết ở Nam Thành nhưng tập tục thắp hương treo cành thì không thể b.Sau khi tỉnh dậy ông bắt đầu gọi điện cho bà con thân thích ở nhà, hẹn gặp ởtrên núi.

May mà mộ của nhà họ Tô ở trên ngọn núi giữa BìnhThành và Nam Thành, lái xe đi cũng không mất nhiều thời gian. Mẹ Tô Dao trongngười không khỏe nên ông không định để bà đi theo. Tô Dao và Cố Nguyên thì tốthơn hết ở nhà chăm sóc mẹ Tô Dao, sợ nhỡ có xảy ra chuyện gì thì còn có ngườichăm sóc. Vì vậy lần này chỉ có bố Tô Dao đi đại diện. Xong việc ông sẽ đưa mẹTô Dao về Bình Thành. Trước tết xảy ra chuyện như vậy nên vẫn phải về để bồiđắp quan hệ với nhà ông bà thông gia.

Thế là bố Tô Dao ăn sáng xong bèn rời đi, buổi chiềuvề đến nơi, Cố Nguyên lái xe đưa bố mẹ về Bình Thành. Tô Dao ở nhà trông Tô Thưtại Nam Thành một đêm.

Sáng sớm ngày mồng ba, Cố Nguyên nhận được điện thoạitừ Thượng Hải gọi sang cho biết, tác phẩm mà anh gửi dự thi trong cuộc triểnlãm ảnh tổ chức bởi Hiệp hội mỹ thuật Thượng Hải giành được giải thưởng lớn,mời anh tới Thượng Hải lĩnh thưởng.

Tin này khiến cả nhà ai ai cũng vui mừng. Thời sự buổitối còn đưa tin Cố Nguyên giành được giải thưởng. Bắt đầu một năm mới tuy cóchút sóng gió nhưng đối với Cố Nguyên mà nói thì đây là một năm vô cùng maymắn, Tình yêu, sự nghiệp đều có thu hoạch, khiến một người đàn ông sống nội tâmnhư anh cũng không kiềm chế được mà bộc lộ niềm vui.

Phía bên Thượng Hải mời anh đi tham gia vài cuộc hộithảo, sau đó là lễ trao giải thưởng. Cố Nguyên vội vàng đặt vé máy bay vào ngàymồng năm tết, bay sang Thượng Hải.

Trước đó, Tô Dao và Cố Nguyên quyết định quay về BìnhThành sống, vì thế họ đã để lại thông tin cho bên môi giới nhà đất ở Nam Thành,nếu thuận lợi thì sẽ bán căn nhà ở đây đi, nếu không thuận lợi thì cũng sẽ chothuê dài hạn. Cố Nguyên vừa đi thì ở bên Nam Thành điện thoại nói muốn mua nhàcủa họ, hẹn Tô Dao quay về để xem

Tô Dao ban đầu muốn một mình về, xong việc rồi quay vềBình Thành. Sau khi Cố Nguyên đi rồi thì Tô Thư cứ lưu luyến mẹ, nói gì cũngđòi đi cùng Tô Dao, ông bà có dỗ thế nào cũng không được, thế là đành để cho TôDao đưa Tô Thư về lại Nam Thành.

Sau khi Tô Dao về Nam Thành, người điện thoại xem nhàchưa kịp tới thì cô đã nhận được điện thoại từ phía công ty. Ngày mồng năm côngty bắt đầu đi làm trở lại, Hàn Thụy thông báo cho cô ghé qua công ty để làm thủtục.

Đón tết xong thì dì Dư cũng bắt đầu đi làm trở lại. TôDao tạm thời phải gửi Tô Thư cho dì Dư trông giúp, còn mình thì vội vàng đi tớiphòng nhân sự của công ty. Lần này mọi thủ tục đều được thực hiện một cáchthuận lợi, không có bất kỳ khó khăn nào.

Trên đường về cô không kìm được, muốn nói cho CốNguyên biết sự việc, cô gọi điện thoại cho anh nhưng bên đó rất ồn ào. Tô Daokhó khăn lắm mới nhận được giọng anh nên chỉ nói nhanh vài câu rồi cúp điệnthoại.

Buổi chiều trung tâm môi giới nhà đất đưa người đếnxem nhà, hai bên vô cùng hài lòng với căn hộ của Cố Nguyên nên đã đồng ý cáigiá mà Cố Nguyên đưa ra trước đó, cũng đồng ý thời gian giao nhà có thể lùilại.

Tới Thành phố này mới chỉ vỏn vẹn có vài tháng nhưngcảm giác như đã trải qua rất nhiều việc. Buổi tối dì Dư về, Tô Dao ở một mìnhtrong căn phòng rộng lớn xem tivi, đột nhiên trong lòng cảm thấy lạnh giá.

Cầm lấy điều khiển, cô hờ hững chuyển qua các kênh,xem đồng hồ thì đã rất muộn, cô nhẹ nhàng đứng dậy, trở về

Nhìn kỹ thì Tô Thư càng lớn càng hiện rõ những nét củaHứa Đông Dương.

Tô Dao tựa vào con gái, cúi đầu nhìn gương mặt quenthuộc. Con bé thừa hưởng đôi mắt của Hứa Đông Dương, khuôn mặt của cô, cái mũicủa anh và cái miệng của cô. Những nét đẹp của hai người đều hội tụ trên ngườicon bé, hài hòa trong một thân hình bé nhỏ.

Tô Dao khẽ thở dài. Khi Tô Thư mới chào đời, tất cảmọi người đều nói nó giống cô, vì vậy mà thân thế của con mới được giấu giếmthuận lợi. Nhưng bây giờ gương mặt con lại có những nét như vậy… mà thôi, vềBình Thành cũng cắt đứt mọi mối quan hệ với Hứa Đông Dương, sẽ không có ngườinào so sánh liên hệ dung mạo của con bé với người đàn ông đó.

Tô Dao đột nhiên nhớ tới một bộ phim mà cô đã xem quatrước đây, đàn ông là một loại động vật vô cùng ích lỷ, dù có nhìn qua gương họcũng không thể nào nhận thức được bản thân một cách rõ ràng.

Trong bộ phim đó, khi người bố nhìn thấy đứa con giốnghệt mình thời niên thiếu thì ông trở nên cuồng dại, bất chấp mọi thứ.

Còn Hứa Đông Dương thì sao?

Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, anhcũng bị những nhận thức cá nhân mơ hồ làm mụ mẫm nên không nhìn ra chân tướngsự việc.

Tô Dao nằm xuống, khẽ ôm Tô Thư vào lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.