Bữa sáng? Vừa bị hỏi như vậy, trong đầu cô đột nhiên trở nên trống rỗng. Khi cô ăn cơm nhất định sẽ vừa ăn vừa đọc sách hoặc xem tài liệu, trả lời tin nhắn, thậm chí là khi đang họp, căn bản không thể nhớ rõ mình đã ăn gì.
"Tôi uống cà phê...... hình như còn ăn bánh mì?" Chính cô cũng không chắc chắn.
"Rất thơm." Hắn tới gần cô, hít vài hơi thật sâu ở đầu vai cô. "Cô có ăn bánh ngọt, đúng không? Hơn nữa có mùi sô cô la, Hazelnut latte ──"
Hắn dựa thật sự rất gần, hơi thở phả nhẹ, lỗ tai cô đột nhiên tê tê ngứa ngứa.
"Anh......"
Câu mắng chửi người còn chưa kịp nói ra, đột nhiên, các tuyển thủ không biết từ nơi nào từng bước từng bước xông ra, nháy mắt vây quanh bên người cô.
"Hazelnut?"
"Latte?"
"Bánh ngọt?"
"Sô cô la?"
Mỗi người đều nghe được một từ mấu chốt, đôi mắt hoàn toàn tỏa sáng!
Lê Vĩnh Huyên bị vây quanh, không thể động đậy. "Anh, các anh muốn làm gì?!"
"Chế độ ăn uống của kỳ huấn luyện được quản chế rất nghiêm ngặt, cô cho chúng tôi ngửi một chút đi." Ai đó trả lời với vẻ mặt đưa đám.
"Tôi đã một tháng rưỡi chưa từng nhìn thấy bánh ngọt."
"Tôi ba tháng!"
"...... bình tĩnh một chút." Cô cố gắng khuyên can.
Nhìn cô vừa xấu hổ lại vừa cố gắng trấn an, mọi người càng trở nên trầm trọng hơn, quay chung quanh ở bên người cô, dựa đến càng gần, cho đến khi chật như nêm cối. "Ôi ôi...... vị ngọt của sô cô la...... mùi thơm bột mì......"
Thời gian này, trong kiếp sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-nhung-khong-chung-giuong/89217/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.