Trại huấn tiếp huấn tiếp theo, ít nhất là ở trung tâm đào tạo. Trong một khoảng thời gian, Mạch Vĩ Triết có thể về nhà mỗi ngày. Cuối cùng cũng khiến hắn cảm thấy tốt hơn một chút.
Trại huấn luyện kéo dài liên tục trong hai tuần, bọn họ đã đào tạo được một nhóm thanh thiếu niên. Bởi vì hầu như thực tế những người trong đội hiện tại đều được chọn từ những nhóm thanh thiếu niên. Vì vậy, tất cả mọi người đều có nghĩa vụ tham gia các buổi đào tạo, toàn lực ứng phó.
Buổi chiều ngày thứ năm, vì máy làm đá bị hỏng nên một số việc bảo trì đã được thực hiện. Tình trạng sân trượt băng không tốt, không thể tiến hành luyện tập như đã dự định, các tuyển thủ đều có thể nghỉ một ngày. Mạch Vĩ Triết từ chối đến quán bar thả lỏng với các đồng đội, hắn trực tiếp về nhà.
Kết quả, trong phòng không có ai. Hắn tìm thấy ông nội đang làm vườn ở sân sau nhà.
"Sao cháu lại quay lại?" Ông nội đội một chiếc mũ che nắng, cầm xẻng nhỏ vừa nhìn thấy hắn, lập tức chấn động.
"Đây là nhà cháu, cháu không thể quay về hay sao?" Mạch Vĩ Triết có chút hoang mang, "Huyên Huyên đâu?"
Sau khi khiếp sợ qua đi, ông nội lập tức ngậm miệng, cúi đầu tiếp tục nhổ cỏ, không chịu nói gì.
Mặc dù lúc ông nội tỉnh lại thường ít nói hơn, nhưng biểu hiện của ông già nhà hắn dường như không đúng. Hơn nữa, Lê Vĩnh Huyên đang ở đâu, vì sao ông không trả lời? Chỉ cần nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-nhung-khong-chung-giuong/2098620/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.