Khi Lê Vĩnh Huyên ở một mình, cô cảm thấy nấu ăn rất phức tạp; sau khi mua đồ ăn còn cần phải làm sạch, nấu xong cũng tự mình ăn, ăn xong còn phải rửa bát đũa quét dọn, thời gian dùng để nấu ăn thật sự quá lãng phí. Hơn nữa, một mình ăn cơm là thời gian khiến cô cảm thấy cô đơn nhất. Vì thế cô luôn muốn giải quyết bữa ăn qua loa, đôi khi còn vừa ăn vừa đọc sách, hoặc xem tài liệu để chuyển đi lực chú ý của mình.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác. Với thực đơn tỉ mỉ của lão Mạch gia trưởng, cô cũng trở nên cẩn thận hơn. Quá trình chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn giống như đi học, ở bên cạnh ông ấy giúp cô có thể học được rất nhiều kỹ năng và bí quyết nấu ăn.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, cô không phải ăn cơm một mình.
Mất nhiều thời gian chuẩn bị bữa ăn như vậy, cô đều chờ mong chia sẻ chúng với những người thân yêu gần gũi, thích cảm giác được đối phương thưởng thức và khen ngợi tay nghề của mình. Đó là những điều vô giá.
Sau một thời gian chờ đợi, rốt cuộc ba gã tuyển thủ luyện xong thể lực đã quay trở lại. Trong khi thúc giục bọn họ rửa tay, cô bày ra một bàn đồ ăn tươi ngon, hấp dẫn mọi người đều luôn miệng muốn ăn.
Bữa tối rất sôi động, bọn họ tranh luận về chiến lược, những sự cố nhỏ trong quá trình tập huấn...... Một bữa ăn thực sự bận rộn, nhưng lại vô cùng vui vẻ.
Mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-nhung-khong-chung-giuong/2098609/chuong-6-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.