Chuyển ngữ: Gà Múp
Sở Mạt khẽ cười, nói: "Thì ra nhóc có nhu cầu cơ đấy, phải nói sớm chứ, chú Sở dư sức thỏa mãn nhóc, làm gì phải lén lút xem loại phim này".
Lòng Khương Mộc giống như tuyết lở: "Nhu cầu cái lông ấy!!! Tôi không có loại nhu cầu này"
Móa, hiểu lầm lớn rồi..........
Hôm nay Sở Mạt mặc cái áo sơmi màu đen, tay áo xoắn lên tận khuỷu tay, lộ ra một đoạn cơ bắp, nhìn rất đẹp.
Chân dài bước tới, giây tiếp theo đè Khương Mộc lên bàn máy tính.
– Làm, làm làm gì đấy?
– Xem phim thì đâu có thú vị, chú Sở tự làm mẫu cho có muốn không?
Trong căn phòng tối đen, mùi hương Sở Mạt quay chung quanh cậu, trái tim đập như đánh trống.
– Bệnh thần kinh!!! Cậu đẩy mạnh Sở Mạt ra rồi chạy ra ngoài, chạy thẳng về phòng ngủ mình.
Sở Mạt sau khi bị cậu đẩy ra, cũng không đuổi theo, mà tựa vào bên cạnh bàn, rút nguồn điện máy tính, sau đó đốt điếu thuốc.
Dường như trầm tư một lúc, ông chú lấy điện thoại ra gọi.
– Dư lang băm, có bận không?
Dư Tử Hoài nghe tiếng ở đầu kia điện thoại, theo trực giác không có chuyện tốt, ấn huyệt Thái Dương nói: "Này, này! Em đây là bác sĩ tâm lý giỏi nhất đấy, chứ không phải là lang băm, ông anh lịch sự chút đi"
– Lang băm giỏi, được anh nhớ kỹ. Sở Mạt phun ra vòng khói, tiếp tục nói: "Bây giờ anh đây gặp một chuyện phiền toái, muốn lang băm giỏi nhất cố vấn một chút"
– "......" Dư Tử Hoài buông tha sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-bat-thuong/228982/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.