Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Gà Múp
Trường học Khương Mộc nghênh đón họp phụ huynh cấp ba lần đầu tiên, giáo viên đặc biệt coi trọng, dặn dò tất cả học sinh nhất định phải mời ba mẹ đến đúng giờ.
La Tiểu Duẫn gục xuống bàn thở dài.
Khương Mộc hỏi: "Làm sao vậy?"
– Không biết ba mẹ tao có tới không nữa? Cậu ta chán ngán chơi bút máy trong tay.
– Tao cũng không biết kêu ai tới tham gia... Cậu cũng ưu sầu.
– Ba mày đi công tác còn chưa có về hả? La Tiểu Duẫn ngẩng đầu lên hỏi cậu.
– Ừ, ổng ra bài thi phải bế quan một tháng
– Vậy còn mẹ mày đâu?
– Mẹ tao từ sau khi ly hôn đi Thượng Hải rồi, về không kịp.
– Mày để ông chủ tiệm xăm đến đi.
–.... Chuyện chán òm vậy, nhất định ổng sẽ không tới. Ổng còn phải mở cửa tiệm kiếm tiền. Khương Mộc tiện tay lật sách giáo khoa ngữ văn, chợt phát hiện không biết khi nào mình vô thức viết một chuỗi tên Sở Mạt trên giờ lên lớp... Sợ tới mức đôi mắt trợn tròn luôn.
– Sao thế?
La Tiểu Duẫn lại gần xem, Khương Mộc vội vàng đảo sách lật tờ khác, chột dạ nói: "Không có gì, không có gì"
Kết quả tập trung nhìn vào, tờ này cũng có tên Sở Mạt!
Moá, mình bị mất trí hả?
Một tay khép sách lại, ném vào trong hộc bàn.
?
Tối hôm đó tan học về nhà, phát hiện Sở Mạt vẫn lười biếng ngồi nghiêng trên ghế sa lon xem tấu nói, cười ha ha đến bả vai cũng run theo. Khương Mộc đảo mắt khinh bỉ, đi tới: " Thật là chú đi báo danh Đức Vân Xã đi, tôi thấy chú được đấy"
Trong miệng ông chú hẵng còn ngậm điếu thuốc, quay đầu lại nhìn cậu, sau đó nói: "Ô, nhóc tội nghiệp về rồi này"
Nhóc tội nghiệp?
– Đừng có tùy tiện đặt biệt hiệu kỳ quái cho tôi!
– Hở? Chẳng lẽ không đúng sao. Sở Mạt ngồi dậy, ấn tắt điếu thuốc vào trong cái gạt tàn: "Ngày hôm qua là ai cầm góc áo tôi, khóc sướt mướt nói —- đừng đuổi tôi đi ấy nhỉ?"
– Nè, nào có sướt mướt gì đâu!! Cậu nhất thời lúng túng, vội vàng đính chính: "Chẳng qua là khóe mắt dính chút nước mắt thôi!! Nước mắt ấy!!"
Đm! Bị lão lưu manh quơ được nhược điểm, cảm giác bị giễu cợt cả đời phải phá kiểu gì đây?
Cậu ảo não nắm cái đệm văng về phía ông chú, đáng tiếc bị chắn dễ dàng.
– Không ngờ sức hấp dẫn của tôi lại lớn như vậy.
– Chú nhìn từ đâu ra mà bảo tôi rất muốn ở lại hả? Chẳng qua cảm thấy ở đây không tệ lắm, thật vất vả mới thích ứng được một chút, nên mới không muốn phí thời gian đi thích ứng nhà người khác thôi. Khương Mộc nghiêm mặt, nghĩ một đằng nói một nẻo, trái tim nhỏ bé đập bình bịch bình bịch.
Sở Mạt chỉ vào cái mũi của mình: "Chẳng lẽ không phải vì chú đây dịu dàng săn sóc, lại anh tuấn, hấp dẫn nên sau này luyến tiếc rời khỏi sao? "
–!!! Cả người cậu lui một bước dài về sau: "Không nhé, ngu ngốc! Bớt tự kỷ đi!"
Rống xong mới phát hiện mình phản ứng quá khích, thật ra đối phương chỉ đùa giỡn hằng ngày thôi.
A a a a khốn nạn! Lần sau nhất định phải bình tĩnh một chút.
– Ồ, vậy thật đáng tiếc. Ông chú nhún nhún vai, ánh mắt chuyển qua TV: "Cũng may tôi không có hứng thú với con nít còn chưa dứt sữa"
Khương Mộc sửng sốt, nghiền ngẫm lặp lại mấy lời này, thật là.... sao cứ muốn cường điệu mấy lượt vậy?
Phiền chết....
Cậu ghét mỗi lần nghe thấy câu này thì trong lòng lại khó chịu.
Mãi sau, cậu lặng lẽ siết nắm tay, than thở nói: "Biết rồi, mấy câu này chú còn muốn lặp lại mấy lần nữa...."
Sở Mạt cười rộ lên, đôi mắt híp thành một đường, dáng vẻ cực kỳ vô hại: "Bởi vì sợ nhóc không nhịn được yêu tôi nên phải tiêm dự phòng trước"
– "....."
Mười giây đồng hồ sau, Nắm Than tung tăng đi ngang qua cửa phòng khách, đột nhiên nghe tiếng gầm giận dữ: "Ai thèm yêu chú chứ!"
Nó sợ tới mức chạy vèo về trong ổ mình —– rốt cuộc ông chủ đã trêu khách trọ thế nào zậy meo meo! Sao mỗi ngày đều nổi giận thế meo meo!
Ngón út Sở Mạt móc móc cái lỗ tai: "Đừng có lớn tiếng thế, gần đây mỗi lần đụng phải hàng xóm, ánh mắt bọn họ đều hướng về tôi quái lạ lắm, cứ như ngày nào tôi cũng làm gì đó với nhóc ấy"
Mặt già Khương Mộc đỏ lên, bình phục tâm trạng một chút, mới nhớ tới chính sự: "Đúng rồi, ngày mai có họp phụ huynh, chú tới tham gia một chút đi"
– Họp phụ huynh? Sở Mạt nheo đôi mắt, nhớ lại một chút: "Nghe có vẻ rất nhàm chán"
–...... Không đi cũng được, tôi đi xin phép giáo viên. Cậu có hơi thất vọng, nhưng cũng đã dự đoán được, người như ông chú không có kiên nhẫn nghe giáo viên ở trên bục giảng nói chuyện vượt quá 10 phút.
Vì thế, cậu nói xong quay đầu bước đi.
– Mấy giờ tới? Bỗng nhiên phía sau truyền đến một câu.
Khương Mộc dừng bước một chút, sau đó ngay lập tức xoay người nói: "Bảy giờ rưỡi, phòng 302, lầu học cũ!"
Sở Mạt cầm lấy đệm che khuất mặt mình, thở dài: "Quả nhiên nuôi trẻ con và vân vân.... còn phiền toái hơn nuôi mèo...."
Khương Mộc: "......."
Chạng vạng ngày hôm sau, Sở Mạt đã thay đồ từ sớm, A Long rất ngạc nhiên: "Lão đại, anh có việc à?"
– Ừ.
Cẩn Huyên dựa vào tường: "Ô, thay đồ mới à, có khi nào đi hẹn hò không đấy? "
– Đi họp phụ huynh cho Khương Mộc.
– Phụt! Em không nghe lầm chứ! A Long thiếu chút nữa cười ra tiếng: "Lão đại! Anh mà cũng suy đồi đến nỗi phải tới phòng học nghe giáo viên thao thao bất tuyệt, trước kia anh có đi học bao giờ đâu"
– Là người thì sẽ đổi khác. Sở Mạt săm soi với cái gương.
– Đã đẹp trai lắm rồi, không cần soi nữa đâu, anh chỉ cần sửa sang một tý là đẹp ngời ngời đè bẹp tứ phương. Cẩn Huyên nói: " Không ngờ là vì cậu nhóc kia, ngay cả trường học bị anh ghét nhất cũng chịu đi"
Ông chú lười biếng híp mắt nhìn cô: "Cô đang muốn nói cái gì đó?"
– Đâu có gì, anh vui là được rồi.
– Xem ra Lão Đại rất thích Khương Mộc đó. A Long ra kết luận.
– Tôi? Sở Mạt rất bất mãn với cái kết luận này: "Tôi tuyệt không thích nhóc ấy"
Cẩn Huyên & A Long:...... Ồ
Sở Mạt nhìn ngựa xe như nước ở ngoài đường, bỗng nhiên lầm bầm lầu bầu một câu: "Tôi phải mua chiếc xe mới được"
– Ôi chao? Cẩn Huyên sửng sốt: "Thật đấy à? Sao vậy?"
A Long: "Không phải anh không thích lái xe sao? Trước kia Tần Dữ muốn ngồi xe, ám chỉ anh nhiều lần mà anh đâu có định mua"
Ông chú sờ sờ cằm: "Để ngược xuôi đưa nhóc kia đi học, nếu không trời mưa xuống phiền lắm"
Cẩn Huyên & A Long:.... Vì chuyện này mà cố ý mua chiếc xe!!!! Anh còn nói anh không thích nhóc ấy.
Họp phụ huynh đúng hạn cử hành. Từng vị phụ huynh ngồi ở chỗ con mình, nghe giáo viên nói về thành tích gần đây của các học sinh.
Mà học sinh nhà nào ở gần thì về trước, còn ở xa thì ở lại bên ngoài phòng học quan sát, chờ sau khi kết thúc họp phụ huynh thì đón các em về nhà luôn.
Khương Mộc thuộc số ở lại quan sát, một là cậu lo lắng ông chú gây ra chuyện không đáng, hai là cậu về nhà cũng không được ai cho ăn....
– Ông chủ tiệm xăm thế mà đến thật. La Tiểu Duẫn xuyên qua cửa sổ, nhìn vào bên trong: "Ổng rất không bình thường với mày nha"
–..... Ờ... Chắc là trong tiệm không có buôn bán.
– Khương Mộc, kia là ba ông hả? Mấy bạn nữ cùng lớp vây quanh lại đây. Bởi vì dáng người ông chủ tiệm xăm rất ngon zai, khiến các học sinh khác chú ý.
– Ừm..... là chú tui đó. Cậu giải thích.
– Hơi bị đẹp trai đó nha. Các bạn nữ ríu rít nói.
Khương Mộc nhìn qua, phát hiện Sở Mạt đang ngồi chống đầu tùy ý, ngồi ở chỗ cậu xoay bút.
Ngón tay trông đẹp ghê, nhìn khuôn mặt nghiêng thôi cũng đẹp nữa.
Nhìn đâu cũng đẹp hết.
Trong phòng học, giáo viên dùng hơn nửa giờ khích lệ thành tích học sinh tốt, rồi lại dùng hơn nửa giờ khích lệ phụ huynh có học sinh trâu bò như vậy, cho dù không có chỗ nào đáng giá để khích lệ, cũng tìm cách để mà khen ngợi.
Sở Mạt không nhịn được ngáp một cái, làm trò ngay trước mặt giáo viên...
Các bậc phụ huynh chung quanh cũng không nhịn được liếc xéo, giáo viên cũng liếc liếc ông chú, Khương Mộc ở ngoài cửa sổ, cào cào cửa, kinh hồn táng đảm ——- Mình biết ngay mà.... Với cái tính của Sở Mạt tuyệt đối không hợp bát tự với họp phụ huynh.
Cậu không nhịn được dùng môi ngữ nói: Nè, nè, buông thả quá rồi đó!
Sở Mạt dùng môi ngữ đáp lại: Vậy nhóc muốn tôi phải làm thế nào?
Khương Mộc: Chăm chú một chút!
Kết quả giáo viên thật sự chịu không nổi bọn họ lặng lẽ trò chuyện lộ liễu đến vậy, dùng sức ho khan một tiếng, mới tiếp tục diễn thuyết của cô.
Nói xong học sinh tốt, tất nhiên phải nói đến học sinh hư.
Lớp nào cũng có một ít học sinh như vậy, nhà bọn họ so ra nghèo hơn, mà phụ huynh lại mặc kệ, cho nên thành tích vẫn ở hàng chót.
Giáo viên cầm bài thi bọn họ, chỉ ra điểm thi bình quân tháng này đều giảm xuống, đại khái là bị mấy phụ huynh học sinh kéo thấp không tới, lại oan ức tỏ vẻ mình thức đêm soạn bài vất vả cỡ nào, sức khỏe nữa này, sao lại không hiểu cho sự chăm chỉ nhọc nhằn của mình. Nói xong lời cuối cùng, tất cả phụ huynh đều hùa theo nói: "Đúng vậy, thật chẳng biết điều"
Giáo viên đem mấy bài thi hơn 40 điểm xoè ra cho mọi người xem, phía dưới truyền đến tiếng cười khẽ của một vài phụ huynh: "40 điểm á?"
– Con nhà tôi dư sức thi được hơn 120 điểm.
– Cái loại thành tích này, phải ngu cỡ nào mới thi được vậy?
Giáo viên ngước mắt lắc đầu, giọng điệu lạnh lùng: "Cho nên mới nói, học sinh như vậy thật sự không phải là do chúng tôi không muốn dạy, mà do cơ bản không dạy được"
Vừa dứt lời, trong phòng học rộng lớn, bất ngờ vang lên tiếng ngáy....
Khương Mộc ở ngoài cửa sổ phát hiện, Sở Mạt thế mà gục xuống bàn ngủ!
Cậu vô lực đỡ tường ——- điên rồi điên rồi điên rồi.
– Vị phụ huynh này... Mời anh tôn trọng tôi một chút được chứ?
Giáo viên rốt cục không nhịn được nhíu mày, điểm danh phê bình.
Sở Mạt xoa nhẹ khóe mắt đứng lên, nhìn thoáng qua bục giảng, nghi hoặc nói: "Thì cô cũng đâu có tôn trọng học sinh nhà người ta"
Vừa nói xong, tất cả mọi người kinh ngạc.
Khương Mộc: =_=
Tôi biết ngay mà....
Giờ vọt vào dùng bao tải trùm khiêng ổng đi còn kịp không?
Lúc này, có một vị phụ huynh cười khẩy nói: "Có một vài học sinh ngay từ đầu đã định trước là rác rưởi, dựa vào đâu mà được tôn trọng?"
– Thật là... Ông chú một tay chống đầu, lười nhác lật xem sách môn học trên bàn: "Cho dù là rác rưởi, cũng chia về thu hồi và không thể thu hồi... Chứ cái thứ mà lười phân loại đi vứt bỏ hết mới không xứng được tôn trọng mới đúng?"
Nghe xong lời này, phòng học im lặng một giây, ngay sau đó, bạn học bên cạnh Khương Mộc bỗng nhiên đẩy bờ vai cậu, vô cùng kích động nói: "Wow, moá, ông chú mày đúng là.... ngầu quá đi!!!"
Cậu:???
Kết quả, Sở Mạt trở thành phụ huynh đầu tiên bị đuổi ra khỏi cuộc họp phụ huynh trước tiên từ trước tới nay.
Nhưng chẳng hiểu sao lại thu hoạch được một đám fan mi ni.
Học sinh trong lớp cũng không nhịn được vây quanh ông chú bắt chuyện.
Vốn dĩ ứng phó đáp lời qua lại với một cậu nhóc đã đủ hóc búa rồi, mà giờ lại vây một đám, ông chú cảm thấy mình sắp nghẹt thở tới nơi...
Dùng ánh mắt ra hiệu cho Khương Mộc ở bên ngoài đám nhỏ: Nè, giúp cái coi.
Cậu nhìn trời: Chú tự xử đi.
Sở Mạt:.....
Trên đường về nhà, cậu giương mắt nhìn ông chú, sau đó hỏi: "Sao chú lại ngủ được ở trong phòng học thế?"
Ông chú xoa xoa cái mũi: "Có lẽ lúc tôi xuất xưởng đặt ra 100% nghe giáo viên giảng bài liền ngủ gà ngủ gật"
– Làm gì có loại xuất xưởng đặt ra kỳ quái vậy chứ!
– Nói đi cũng phải nói lại... đột nhiên Sở Mạt dừng bước lại, khom eo xuống nhìn cậu.
– Sao, làm sao vậy? Khương Mộc có dự cảm xấu.
– Mới vừa rồi giáo viên đang nói chuyện, tôi thật sự rất buồn tẻ đấy.
– Cho nên?
– Lúc tôi buồn tẻ thì thích tiện tay lật xem gì đó chung quanh.
– Sau đó?
– Vì thế tôi mở sách ngữ văn của nhóc ra.
– Sách ngữ văn?
– Vì sao trên mặt sách..... Bóng dáng Sở Mạt cao lớn bỗng nhiên gần sát xuống: "Viết đầy tên tôi thế?"
– "......"
Ôi chao?
Viết đầy..... tên ông chú?
!!!!
Moá! Chẳng lẽ....
Khương Mộc ngây dại ——– không thể nào!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.