Chương trước
Chương sau
Mạnh Cường cắn ngón tay mình trong vô thức, mỗi khi căng thẳng cậu đều như vậy, Tùng Quân cũng không khá hơn, anh liên tục gõ ngón tay lên mặt bàn gỗ. Phía kia Phương Linh và Tiến Đức đang đứng cạnh nhưng khác ngày thường họ không nói gì với nhau. Một đại dịch câm đã tấn công trụ sở cảnh sát, không phải họ đang chờ tin tức từ phòng pháp y. Lúc này sếp Châu bước vào cửa, theo sau cô là sếp Hà phòng pháp y.

"Đã có kết quả giám định phục dựng mô hình 3D mẫu xương." Sếp Châu giơ cao tập tài liệu trong tay, "Đã xác nhận mẫu xương ngón tay cái không thuộc về bàn tay của nạn nhân. Nói cách khác chỉ có ngón tay cái là thuộc về Đỗ Chiến Thắng, còn xác chết rất có thể là một người khác."

"Sếp Quân, anh hay quá." Vì không thể kiềm chế sự vui mừng của bản thân, Mạnh Cường đã ôm trọn Tùng Quân vào lòng.

Sau khi đã giữ chặt Tùng Quân trong tay, cậu mới cảm thấy thật khó xử nhưng may mắn lúc này Phương Linh và Tiến Đức cũng lao tới, ôm Tùng Quân chúc mừng. Mạnh Cường thở phào, cậu tự nhủ lần sau phải chú ý hơn.

Mặt sếp Hà lúc này vừa có chút khó coi, vừa có chút khó xử khác với cái vẻ lạnh lùng, khó gần thường ngày.

"Lần này là lỗi bên pháp y chúng tôi." Sếp Hà trình bày, "Chúng tôi đã không tuân thủ quy trình nên đã không giám định 3D mẫu xương ngón tay, phòng pháp y sẽ nhận trách nhiệm về chuyện này."

"Quả thật chúng ta đã bị hung thủ đánh lừa." Mạnh Cường nói, "Đầu tiên hung thủ phân tán các bộ phận cơ thể nạn nhân ở nhiều nơi trong một khu vực, bắt chúng ta phải đi tìm kiếm các phần còn thiếu, nên khi phát hiện ngón tay cái cũng là bộ phận chưa tìm thấy, ở cùng khu vực thì nhận thức của ta đã tự kết nối với sự việc trước đó và tự mặc định ngón tay này là của nạn nhân. Đây cũng là một tâm lý rất bình thường của con người." Mạnh Cường phân tích.

"Đúng vậy." Sếp Hà vui mừng khi có người nói đỡ cho tổ pháp y, "Tôi xin phép đi trước."

Sau khi sếp Hà đã rời khỏi, Tùng Quân mới lên tiếng.

"Mạnh Cường không ngờ cậu còn biết dùng cả tâm lý hình sự để giải vây cho sếp Hà." Tùng Quân cười cười.

"Mạnh Cường làm rất đúng." Sếp Châu nói, "Chúng ta không cần phải quá căng thẳng với bên pháp y, ai mà chẳng có lúc sai xót." Sếp Châu tiếp tục, "Nhưng chuyện quan trọng bây giờ, đó là xác định xem tại sao ngón tay cái của Đỗ Chiến Thắng lại xuất hiện ở hiện trường."

"Sếp Châu tôi phán đoán như vầy, rất có thể Đỗ Chiến Thắng và vợ là Đỗ Diễm Liên đã cùng nhau sát hại rồi phân xác nạn nhân, sau đó thì hỏa thiêu để che dấu thân phận thật người bị hại. Tiếp đến Đỗ Chiến Thắng tự cắt ngón tay cái của mình bỏ lại hiện trường nhằm đánh lạc hướng cảnh sát. Sự thật chúng ta đã dựa vào ngón tay này và xác định người bị hại chính là hắn ta. Bọn họ làm vậy chắc hẳn vì 3 tỷ tiền bảo hiểm. Việc cần làm lúc này chính là phát lệnh truy nã Đỗ Chiến Thắng, chỉ cần tìm ra hắn ta thì mọi việc sẽ rõ ràng tất cả." Tùng Quân phân tích vô cùng hợp lý.

"Được, cho lệnh truy nã..."

Sếp Châu chưa nói hết câu đã bị bộ mặt kinh hãi của Kiến Văn lao tới cắt ngang.

"Báo cáo Sếp Châu, đã phát hiện xác chết của Đỗ Chiến Thắng tại một căn nhà ở vùng ven quận Nhà Bè."

Trên nền nhà lát gạch màu, vết máu đã khô cứng, Đỗ Chiến Thắng "thật" đang nằm bất động, mặt co quắp, mắt trợn trừng, hay tay ôm trước ngực, ngón cái bàn tay phải đã không còn, vết thương được quấn băng trắng.

Tùng Quân ngồi xuống cạnh sát chết quan sát vết thương ở phần bụng, sếp Hà ngay cạnh đó lên tiếng.

"Nạn nhân bị đâm liên tục 13 nhát dao, vết thương chí mạng là nhát dao ở ngực." Sếp Hà chỉ vào vết thương, "Hung khí là một con dao có lưỡi dài 20 cm, dày 1 mm, lưỡi bầu. Nạn nhân đã chết được ba ngày."
ads



"Cám ơn sếp Hà." Tùng nói rồi rời đi xem xét xung quanh ngôi nhà.

"Báo cáo sếp, có nhân chứng nhìn thấy kẻ khả nghi vào ngày nạn nhân bị giết." Tiến Đức thông báo.

Tùng Quân bước ra cửa tiến về hướng người phụ nữ đang đứng trước mặt Mạnh Cường.

"Sếp Quân, bà ta khai rằng có nhìn thấy một người phụ nữ đáng nghi vào đêm nạn nhân bị sát hại." Mạnh Cường gõ nhẹ cây bút lên tập hồ sơ, dùng đề ghi lời khai.

"Bà hãy kể lại một lần chuyện bà nhìn thấy vào đêm đó." Tùng Quân đề nghị.

"Đương nhiên tôi sẽ kể ngay đây, tôi rất hợp tác với chính quyền mà," Bà ta huyên thiên.

"Vào nội dung chính đi." Tùng Quân nghiêm giọng.

"Tôi nói ngay đây. Tối cách đây ba ngày lúc đó khoảng 8 giờ 30, tôi vừa ăn cơm xong, nhà tôi ở phía trong kia." Bà ta chỉ tay về phía con hẻm nhỏ nằm cạnh ngôi nhà nạn nhân bị sát hại. "Tôi đi ra đây để tập thể dục với hóng mát. Trời lúc đó khá tối nhưng vẫn có ánh đèn đường nên tôi nhìn thấy một người phụ nữ đứng trước nhà này, cô ta đang nghe điện thoại, nhưng tôi không nghe cô ta nói gì."

"Thế bà có nhìn thấy mặt cô ta không?" Tùng Quân hỏi.

"Không nhìn thấy, lúc đó cô ta quay lưng về phía tôi. Cô ta có mái tóc dài chấm lưng. Thân trên mặc áo sơ mi đỏ, thân dưới mặc quần jean rộng, chân đi giày thể thao." Bà ta xua xua tay, "Đứng được một lúc thì cô ta rời đi."

"Cám ơn bà đã hợp tác với cảnh sát." Mạnh Cường nói với và ta.

"Nhiệm vụ của tôi mà, có cần hỏi gì nữa thì cứ tìm tôi." Bà ta bắt tay Mạnh Cường một cái rồi rời đi.

"Rất có thể người phụ nữ mà bà ta phát hiện chính là Hồ Diễm Thu." Mạnh Cường nhận định.

"Đi mời Hồ Diễm Thu về sở thôi." Tùng Quân đập vào bắp tay Mạnh Cường, "Chắc cô ta sẽ có rất nhiều điều cần nói với chúng ta."

Trong phòng thẩm vấn Hồ Diễm Liên đang vô cùng tức giận.

"Tại sao các anh lại bắt tôi về đây, tôi sẽ kiện các anh."

"Sáng nay chúng tôi vừa tìm thấy xác của Đỗ Chiến Thắng tại một ngôi nhà ở quận Nhà Bè." Tùng Quân ném tấm ảnh xác chết Đỗ Chiến Thắng xuống bàn.

Vừa nhìn thấy tấm ảnh, Hồ Diễm Liên bỗng trở nên kích động tột độ, cô ta bắt đầu gào thét, nước mắt ràn rụa.

"Không thể nào như vậy, ai đã giết anh Thắng? Hai ngày trước chúng tôi vừa mới gặp nhau."

Nói vừa dứt câu, Hồ Diễm Liên lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự.

Nửa ngày sau, Hồ Diễm Liên tỉnh và được đưa trở lại phòng thẩm vấn.

"Tôi có thể xin một ly cà phê?" Hồ Diễm Liên đề nghị.

Tùng Quân gật đầu đồng ý. Cà phê được mang vào, Hồ Diễm Liên uống vội một ngụm để lấy lại tỉnh táo. Cô ta bắt đầu kể mọi chuyện.

"Ngày hôm ấy, anh Thắng lái xe chở tôi về nhà, sau mấy ngày anh ấy bỏ nhà đi. Tôi đoán là anh ấy đi hẹn hò với nhân tình, anh ấy thì nói là chỉ đi đây đó để giải khuây, tôi không tin nên cả hai đã tranh cải rất quyết liệt. Trong lúc hai chúng tôi giằng co, xe bị mất lái đâm vào một thanh niên đang băng qua đường." Hồ Diễm Liên uống thêm một ngụm cà phê.

"Tôi và anh Thắng vội xuống xe kiểm tra thì phát hiện nam thanh niên ấy đã tắt thở." Hồ Diễm Liên tiếp tục nói. "Lúc đó quả thật tôi rất sợ, tôi khuyên anh Thắng hãy ra cảnh sát đầu thú, nhưng anh ấy không đồng ý, chúng tôi khiêng cái xác bỏ vào cốp xe, rồi chở đến một ngôi nhà bỏ hoang của người bạn."

"Chúng tôi ngồi cạnh xác chết suốt một đêm. Đến sáng, khi lục ví của nạn nhân, anh Thắng phát hiện chiều cao và tuổi tác của cậu ta tương đồng với anh ấy. Nên anh thắng mới nảy ra ý nghĩ giả chết. Lúc đó như có ma quỷ nhập vào anh Thắng, tôi nói gì, khuyên gì anh cũng không nghe." Hồ Diễm Liên bắt đầu run rẩy.

"Anh Thắng dùng dao lớn để chặt xác chết, vì vốn là bác sĩ nên anh ấy không hề tỏ ra ghê sợ. Từ đầu tới cuối tôi thật sự không dám nhìn. Sau khi phân xác, chúng tôi cho vào bao rồi chở tới bãi đất trống, đổ xăng lên đốt. Trước đó anh Thắng đã giấu đi ngón cái của nạn nhân. Vì để thực hiện kế hoạch giả chết, anh Thắng đã tự chặt ngón tay cái của mình, cố tình chỉ đốt cháy một phần chừa lại một phần để cảnh sát có thể tìm ra mẫu ADN. Cuối cùng chúng tôi rải các bộ phận cơ thể đã cháy ra xung quanh bãi đất hoang nhằm đánh lạc hường điều tra của các anh. Chúng tôi thống nhất anh Thắng sẽ trốn ở một ngôi nhà ở Nhà Bè, tôi thì quay trở về nhà như chưa có chuyện gì xảy ra. Đợi sau khi lấy được tiền bảo hiểm, vợ chồng chúng tôi sẽ cùng trốn ra nước ngoài. Chuyện sau đó nữa chắc hai sếp đều đã biết."

Mạnh Cường bất đầu sợ hãi người phụ nữ đối diện, sợ hãi cách cô ta tường thuật lại hành vi tội ác mà mắt chưa từng chớp, mặt chưa từng tỏ ra vẻ hối hận. Chỉ có miệng cô ta nói là mình sợ hãi nhưng biểu hiện của cơ thể đã tố cáo cô ta nói dối.

"Tại sao cô giết Đỗ Chiến Thắng." Tùng Quân hỏi, "Cô muốn độc chiếm số tiền bảo hiểm?"

"Không, tôi không có giết anh ấy." Hồ Diễm Liên tức tưởi.

"Vào đêm ba ngày trước, cô đi đâu làm gì?" Tùng Quân truy vấn, "Có phải cô đã phát hiện cảnh sát chúng tôi đang theo dõi cô?"

"Đúng vậy." Hồ Diễm Liên không phản đối, "Tôi đã phát hiện các sếp theo dõi tôi từ trước đó. Nên có một lần tôi cố tình lái xe ra ngoài, rồi dẫn các sếp đi lòng vòng sau đó thì về lại nhà. Cách đây ba ngày lợi dụng lúc sắp chuyển đèn đỏ, tôi tăng tốc, lái xe vượt qua cắt đuôi các sếp. Tôi đã rất yên tâm nên cho xe chạy đến ngôi nhà mà anh thắng đang lẫn trốn."

"Tại đó sau khi cãi nhau, cô đã ra tay sát hại anh ta." Tùng Quân nói.

"Không phải vậy." Hồ Diễm Liên đau khổ, "Lúc tôi rời đi thì chồng tôi vẫn còn sống.

Một lúc sau, tại phòng đội cảnh sát điều tra.

"Sếp Quân, anh thấy sao về lời khai của Hồ Diễm Liên về việc sát hại Đỗ Tùng Quân?" Mạnh Cường ngồi xuống trước mặt anh.

"Thế cậu có nhận xét gì không?" Tùng Quân hỏi ngược lại người đối diện.

"Theo quan sát thì những phản ứng bên ngoài của cô ta khi nghe tin chồng mình chết là thật, không phải giả vờ." Mạnh Cường ấn tay lên trán.

"Cũng có thể cô ta là thiên tài diễn xuất." Tùng Quân phản đối, "Cậu đừng quên chính Hồ Diễm Liên đã nhiều lần dẫn dắt chúng ta đến các hướng điều tra sai."

Mạnh Cường gật đầu đồng ý và công nhận Hồ Diễm Liên là người phụ nữ cực kỳ mưu mô, thâm sâu.

"Nhưng tôi cũng có cảm giác Hồ Diễm Liên không biết chồng mình." Tùng Quân nói trong sự bất ngờ của Mạnh Cường.

"Báo cáo sếp, pháp y phát hiện tóc của Hồ Diễm Liên ở xung quanh xác nạn nhân Đỗ Chiến Thắng." Phương Linh đặt tập hồ sơ lên bàn.

Điều này vẫn chưa thể xác định cô ta là hung thủ, cùng lắm cũng chỉ có thể nói là cô ta đã từng có mặt ở hiện trường. Tùng Quân ngồi nhìn tập hồ sơ một lúc lâu, chưa đưa ra quyết định nào.

"Còn gì nữa mà phải phân vân nữa?" Sếp Châu không biết từ đâu đứng ngay trước mặt, "Còn không ra quyết định khởi tố Hồ Diễm Liên."

"Nhưng mà..." Tùng Quân định nói ra suy nghĩ của mình.

"Tôi biết trong lòng cậu có khúc mắc." Sếp Châu nói. "Nhưng trước mắt Hồ Diễm Liên chính là tình nghi số một. Mau ra quyết định khởi tố, bắt tạm giam. Còn cậu muốn chứng minh điều gì khác thì mau đi tìm bằng chứng về đây."

Lời sếp Châu vẫn còn nhiều chỗ mâu thuẫn nhưng phân tích kỹ vẫn không tìm ra chỗ sai. Tùng Quân miễn cưỡng tuân lệnh vị nữ trưởng phòng cảnh sát điều tra.

Đang ngồi viết báo cáo, Tùng Quân đánh mạnh vào trán như vừa phát hiện ra điều gì đó.

"Mạnh Cường!" Tùng Quân đã di chuyển lại gần bàn làm việc của cậu, "Cậu còn nhớ nhân chứng từng nhìn thấy một người phụ nữ xuất hiện tại ngôi nhà Đỗ Chiến Thắng bị giết?"

"Nhớ!" Mạnh Cường đáp, "Là một người đàn bà sống ở khu vực gần đó."

"Chúng ta sẽ mời bà ta về đây để nhân diện." Tùng Quân hưng phấn.

"Nhưng mà, sếp Quân, bà ta khai chỉ nhìn thấy phía sau lưng của người phụ nữ tình nghi." Mạnh Cường gãi chóp mũi, "Thế thì nhận diện khuôn mặt ra sao?"

"Chúng ta không cho nhân diện khuôn mặt, mà cho nhận diện phần lưng, nếu bà ta không chỉ ra được phần lưng của Hồ Diễm Liên thì rất có thể hôm xảy ra án mạng vẫn còn một người phụ nữ khác xuất hiện ở đó."

Đúng vậy, sếp Quân, tôi càng lúc càng ngưỡng mộ anh. Lời gần ra khỏi miệng nhưng đã bị Mạnh Cường chặn lại.

Người đàn bà hàng xóm được mời về trụ sở cảnh sát để hợp tác điều tra. Thông qua lớp kính nhìn một chiều, bà ta quan sát vào trong một căn phòng có 5 người phụ nữ đang hướng lưng về phía bà ta. Một người trong số đó là Hồ Diễm Liên, đứng bên trái cô ta là Phương Linh, bên phải là sếp Châu trên đầu đội tóc giả dài, hai người còn lại là nữ cảnh sát tuần tra.

"Là người đứng thứ hai từ phải đếm qua." Sau một lúc phân vân bà ta chỉ vào phần lưng của sếp Châu mà quả quyết.

Trong phòng làm việc của mình, sếp Châu căng thẳng nhìn người đang ngồi trước mặt.

"Việc nhân chứng không phát hiện ra được phần lưng của Hồ Diễm Liên cũng không giúp cô ta thoát khỏi tình nghi là hung thủ giết người." Sếp Châu kết luận.

"Nhưng điều đó chứng tỏ rằng có một người khác xuất hiện tại hiện trường, thời điểm xảy ra án mạng, nếu không là hung thủ thì rất có thể người đó đã nhìn thấy hung thủ."

"Cái gì mà là hung thủ với thấy hung thủ, chẳng phải hung thủ đang ngồi trong phòng tạm giam sao?" Sếp Châu bực tức.

Sau tiếng gõ cửa, Mạnh Cường bước vào trên tay cầm tập hồ sơ. Anh liếc nhìn gương mặt khó ở của Tùng Quân một cái.

"Báo cáo sếp Châu, phát hiện tại hiện trường sát hại Đỗ Chiến Thắng, ngoài phần tóc của nạn nhân và Hồ Diễm Liên, pháp y còn phát hiện một sợi tóc giả."

"Tóc giả?" Sếp Châu và Tùng Quân thốt lên bất ngờ.

Cửa phòng một lần nữa mở ra, Tiếc Đức từ ngoài xông vào, quên cả phép lịch sự nhưng không ai để tâm.

"Báo cáo sếp Châ,u đã tìm được hung khí của vụ án, tại một hồ nước gần hiện trường, là một con dao dài cán gỗ." Tiến Đức nói, "Trên con dao vẫn còn lưu lại dấu vân tay của hung thủ, bên pháp y đang phân tích vẫn chưa có kết quả."

Phía ngoài phòng chờ đội pháp y. Tùng Quân đứng ngồi không yên đi qua đi lại, Mạnh Cường thì đang ngồi cắn ngón tay.

"Sếp Hà, đã có kết quả?" Tùng Quân chạy tới ngay cạnh khi thấy sếp Hà cầm tập hồ sơ bước ra.

Sếp Hà đưa tập hồ sơ cho Tùng Quân.

"Dấu vân tay trên cán dao thuộc về Đặng Văn Long." Tùng Quân đọc lớn trong sự ngỡ ngàng của Mạnh Cường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.