Trời vào thu Sài Gòn vẫn không mát mẻ hơn so với mùa hè, cái nóng hầm hậm làm cho mặt đường nhựa như sắp chảy ra, bóng khói nghi ngút như miếng kẹo chuối vừa đem ra khỏi lò vô tình chạm phải là cháy cả da. Sống ở cái thành phố chỉ có hai kiểu thời tiết là mùa nắng và mùa nóng. Mạnh Cường đành cười khan mà chấp nhận hiện thực. Bây giờ không còn là cậu chủ nhỏ trong một gia đình giàu sang cái gì cũng sợ, cái gì cũng có người làm giúp, con người ấy trong cậu đã chết lâu rồi, sau nhiều năm lăn lộn giữa dòng đời, cậu tự cảm thấy mình ra rắn rỏi hơn, tâm cũng vững hơn không còn khóc lóc mỗi khi gặp chuyện chẳng ra gì nữa. Một đám mây lớn từ đâu kéo đến che kín mặt trời làm cho những tia nắng chói chang không thể đụng tới làn da trắng mượt của Mạnh Cường nữa, cậu lấy đà kéo mạnh những túi đồ nặng trịch đầy ấp thức ăn vừa mua từ siêu thị đang có chiều hướng rời khỏi tay. Gần về tới nhà thì đám mây lớn che trời mới bay đi mất, cậu nghiêng đầu áp má vào vai áo lau đi những dòng mồ hôi đang lăn. Lúc trước Mạnh Cường ở trọ khu Nguyễn Tri Phương quận Ba, cái phòng chỉ có 10m vuông không có cửa sổ, điều hòa cũng không mà giá lại đắt. Vừa rồi Hùng Dũng bạn cậu tìm được một căn nhà khá rộng rãi, do người chủ di dân đi nước ngoài nên cần cho thuê gấp, giá thì có đắt hơn nhà cũ một chút nhưng nói về tiện nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-canh-pha-an/2598127/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.